[Long Quyển Phong x Tín Nhất] Sao mà Tín Nhất lại giỏi tính toán như vậy?

          

Làm thế nào mà Tín Nhất lại giỏi tính toán như vậy?






Tác giả: Vân Cảnh Vệ

Thể loại: Đam mỹ, Đồng nhân Cửu Long Thành Trại, Đoản văn, Ngược một chút , 1x1, HE.

Pairing: Long Quyển Phong/Trương Thiếu Tổ x Tín Nhất

Editor: AmberWS

Tình trạng: Hoàn (Oneshot)

Lời người edit: 

- Mình một chữ tiếng Trung cũng không biết, nên quá trình edit có lẽ sẽ có sai sót và có chém gió một ít. Do quá thích cp Long Quyển Phong với Tín meo meo nên mới tập tành làm truyện. Bài gốc mình để bên trên cho bạn nào muốn đọc, mong mọi người góp ý nhẹ nhàng nà~

- Truyện chưa xin phép tác giả. 

- Có bê đi đâu thì hú mình nhe, nhắn bên dưới post này là được.


一一一一一一一一一一一一一一一一一一一一一一

Lúc nhỏ, Tín Nhất không ngoan như khi lớn. 


Hôm nay thì nối dây điện (tự học được, vì Nhất quá thông minh), ngày mai thì lén uống mấy chai nước ngọt (giấu chai rỗng dưới gầm giường bị Long Quyển Phong dọn dẹp phát hiện cả đống). Long Quyển Phong có thể chịu đựng một hai lần, nhưng quá tam ba bận thì trực tiếp lôi Nhất ra dạy dỗ. 


Thế nhưng Tín Nhất cứ ba ngày lại phạm lỗi nhỏ, năm ngày lại phạm lỗi lớn, Long Quyển Phong phải thường xuyên dạy dỗ cậu, giúp cậu có một tuổi thơ trọn vẹn.


Có một thời gian Tín Nhất phạm quá nhiều lỗi, trong một lần bị đánh đòn, cậu nằm úp sấp trên đùi Long Quyển Phong, vừa bị đánh vài cái đã kêu la om sòm, "Anh ơi, mấy hôm trước bị đánh nhiều quá, em chịu không nổi rồi!" 


Long Quyển Phong tức quá nên cười, mỗi khi bị phạt cậu lại sợ hãi vô cùng, như thể người đá vỡ chén bát trong tiệm của chú A Thất không phải là mình vậy. Anh không thèm để ý, tiếp tục đánh đòn. 


Chả biết ai dạy mà Tín Nhất hét vang dội: "Em nợ trước đã, lần sau hãy đánh!" Long Quyển Phong ngẩn ra, vừa tức vừa cười, kéo cậu dậy rồi nói: "Vậy để anh chuẩn bị sổ nợ cho em, em tự ghi vào đi."


Từ đó, Long Thành Bang có hai cuốn sổ, một cuốn công khai và cuốn còn lại thì bí mật. 


Sổ công khai lúc Tín Nhất ngồi trên đùi Long Quyển Phong có nhìn qua, thấy không có gì thú vị, đọc hai trang xong rồi bỏ xuống coi truyện tranh. Sổ bí mật thì Tín Nhất viết rất hăng say, phạm lỗi không cần bị phạt ngay mà nói với Long Quyển Phong: "Em nợ trước nhé." Còn bao giờ trả thì cậu chưa nghĩ tới, cứ ngày nào hay ngày đó. 


Tín Nhất rất biết xem sắc mặt Long Quyển Phong, nếu thấy lỗi lớn mà cũng đòi ghi nợ thì có thể bị anh đánh cho cả tuần khỏi ngồi được. Ngược lại, các lỗi nhỏ cậu đều liệt kê vào sổ yêu của mình. 


Long Quyển Phong không giận vì còn có cơ hội để truy cứu sau này, coi như tập dần cho cậu quen để sau này có người giúp anh quản lý Long Thành Bang. Thỉnh thoảng anh còn đến xem, vuốt đầu cậu và nói: "Nhớ trả đúng hạn nhé, đừng làm kẻ lừa đảo!" Tín Nhất mỗi lần đều ngoan ngoãn hứa hẹn mình nhất định trả.


Đến cuối tháng, Tín Nhất nhìn vào sổ của mình, tá hỏa vì sao trong một tháng mình gây ra nhiều lỗi thế, còn chưa trả được lần nào! Tuy nhiên cậu vốn rất giỏi ứng biến, trường mới dạy quy tắc làm tròn, cậu nhìn sổ nợ của mình tính toán: "Ngày 6 tháng 7, nối điện, nợ Trương Thiếu Tổ mười roi, làm tròn là không nợ gì; ngày 10 tháng 6, đánh nhau, nợ hai mươi roi và đứng phạt nửa giờ, làm tròn là không nợ gì; ngày 15 tháng 6, đạp vỡ ngói nhà cô Yến, nợ mười roi, làm tròn là không nợ gì!" 



Tín Nhất hứng khởi gạch bỏ hết các khoản nợ, quên mất rằng Long Quyển Phong sẽ xem sổ của mình.  


Buổi tối khi Tín Nhất ngủ say, Long Quyển Phong xuống tầng lật xem sổ nợ, thấy mọi thứ bị gạch hết! Anh vừa tức vừa cười, sáng hôm sau gọi cậu ra nói chuyện. Sau khi ăn sáng, cậu bị lôi vào góc tường đứng phạt, cố cãi chày cãi cối nhưng bị Long Quyển Phong đánh hai mươi roi vào tay để răn đe. Sau đó, Long Quyển Phong đưa ra phán quyết, cậu phải trả hết nợ trong nửa tháng, mà còn phải trả gấp đôi mới được. 


Tín Nhất xoa cái mông đang rát, mắt đẫm lệ nói không chịu nổi nhiều như vậy, phải làm sao đây đại ca. Long Quyển Phong nhìn cậu, véo má nói: "Không sao, em chịu mỗi ngày một ít là được rồi!" 


Tín Nhất ấm ức lắm nhưng không dám khóc, chỉ có thể mếu máo đồng ý. Sau đó, mỗi ngày cậu bị Long Quyển Phong đánh vài roi, cách đánh của anh không nặng nhưng đủ làm cậu đau đớn ngồi không yên mỗi ngày, tối nào cũng mắt ướt lệ nằm bò ra giường gạch bỏ nợ và ghi "đã trả". Sổ nợ mỗi trang đều thấm đẫm nước mắt của cậu bé.


Mỗi tối, khi hàng xóm xem phim, Tín Nhất thường mang ghế nhỏ ngồi phía trước, nhưng gần đây không dám vì ghế cứng quá, ngồi lâu mông nào chịu nổi! Nhưng đứng xem thì như bị phạt, cậu đắn đo rồi quyết định bám lấy Long Quyển Phong: "Anh ơi, em muốn ngồi lên đùi anh xem." Rồi cậu trèo lên, không quan tâm Long Quyển Phong đã nguôi giận hay chưa. 


Long Quyển Phong cười bất lực, lấy tay véo nhẹ hai bên mông Tín Nhất,"Nghịch ngợm!" 


Mông đau quá làm cậu kêu lên, bị hàng xóm hỏi cậu có bị sao không. Long Quyển Phong nhân cơ hội giáo dục cậu: "Mấy hôm nay bị phạt, mông đau đó." Tín Nhất xấu hổ rúc vào lòng anh, anh tranh thủ dạy: "Lần này học được gì chưa? Sau này có sửa không?" Cậu đỏ mặt nói sau này sẽ ghi nợ trung thực, không thiếu một đồng.


Sau này Tín Nhất lớn lên, hiểu chuyện hơn, bắt đầu dần dần tiếp quản sổ sách chính của Long Thành Bang, còn sổ nợ thì bắt đầu giở trò. Tuy nhiên, cậu vẫn không khôn khéo lắm.


Thu tiền thuê trơn tru, Tín Nhất rất đắc ý, ghi sổ chính xong thì viết to trong sổ phụ, "Tín Nhất tháng mười thu tiền thuê suôn sẻ, rất hoàn hảo, trừ ba mươi roi." 


Long Quyển Phong đọc sồ xong thì ghi chú "tưởng bở", thế là Tín Nhất bị buộc trả hết nợ trước cuối tháng. 


Sau khi trả nợ, tinh thần cậu phấn chấn hẳn. Có lần bị phạt nào đó, cậu tranh thủ lúc Long Quyển Phong tâm trạng tốt, đề nghị bị đánh nhiều hơn để trừ nợ sau này. Long Quyển Phong cười đồng ý, cậu vui mừng nghĩ mình là thiên tài, không ngờ sau đó, các lỗi nhỏ cậu thấy không đáng để trừ nợ, các lỗi lớn thấy mặt anh đen lại không dám trừ, thế là cậu bị đánh thêm ba mươi roi vô ích. 


Long Quyển Phong kết luận: "Em đúng là thiếu hơi roi mây mà."



Tín Nhất cứ thế lớn lên, phạm lỗi ngày càng ít, trở thành người lãnh đạo tương lai của Long Thành Bang, làm việc dứt khoát, cư xử rộng lượng, không còn giở trò như khi còn nhỏ. Lúc làm sai thì ngoan ngoãn chịu phạt, không còn nước mắt ngắn nước mắt dài rơi ướt sổ. Cuốn sổ viết đầy những dòng chữ non nớt giờ chỉ còn nửa cuốn, được đặt lên gác, bị lãng quên trong góc tiệm của chú A Thất.


Ký ức bị phủ bụi một thời gian dài. Một ngày nọ, Tín Nhất đột nhiên nhớ đến cuốn sổ nên leo lên gác tìm, cuối cùng lôi nó ra từ đống đồ cũ. Cậu ngồi bệt trên gác lật từng trang sổ cũ, mỗi trang đều có vết nước mắt của cậu bé năm xưa. Lật xem, nước mắt mới lại thêm vào, sổ ướt đẫm. Tín Nhất cầm bút lên, ghi: "Tháng trước làm ăn với Quảng Thịnh Đường, suýt bị lừa, suy nghĩ chưa thấu đáo, Tín Nhất nợ Trương Thiếu Tổ một trăm; tuần trước có bang phái bên ngoài gây rối, thắng nhưng bị thương, Tín Nhất nợ năm mươi; tuần trước không ngủ được, không ăn uống đầy đủ, không chăm sóc bản thân, Tín Nhất nợ bảy mươi…" 


Một đêm gánh vác trách nhiệm người đứng đầu Long Thành Bang, cậu nghiêm khắc với bản thân, tự đếm tội và đặt ra hình phạt vô tận, nhưng làm sao trả hết nợ? Nước mắt ngày càng nhiều, giấy sổ ướt đẫm làm bút di chuyển khó khăn, gần như rách giấy.



Nước mắt rơi xuống mũi, Tín Nhất nhớ lại khi còn nhỏ mỗi lần cậu cố trốn nợ, bị Long Quyển Phong lôi lên đùi đánh. Còn bây giờ cậu chỉ thấy đó là hạnh phúc xa vời. Mỗi đêm cậu không ngủ được, tay xoa bóp mông, không còn đau như trước, hoặc không đủ đau nữa. Cậu dựa vào ghế của tiệm tóc, chỗ dựa lưng trống vắng.


Mơ mơ màng màng vào giấc.


Khi sắp ngủ, cậu tự nhéo mạnh đùi mình, mong cơn đau đánh thức cậu khỏi giấc mơ. Chỉ khi nào tỉnh táo, cậu mới thấy mình tê dại,  mới không biết tóc mình bạc từ lúc nào.


Mí mắt lại sụp xuống, Tín Nhất vội vàng nhéo đùi mình tiếp, đột nhiên có cuộc gọi từ Tứ Tử. Giọng nói trong điện thoại lạnh lùng: "Tín Nhất, đại ca cậu tỉnh rồi."


...


Long Quyển Phong mở mắt trên giường bệnh, thấy gương mặt hốc hác của đứa trẻ anh nuôi từ nhỏ.


Sao tóc lại bạc thế này? 


Anh muốn hỏi nhưng không có sức. Vừa ra khỏi phòng hồi sức xong, cơ thể cắm đầy ống, anh không thể cử động, chỉ có thể nhìn đứa trẻ với ánh mắt dịu dàng. 


Tín Nhất thấy anh tỉnh, nước mắt cậu không kìm được chảy dài. Cậu dùng tay áo lau mặt, nhẹ nhàng nắm tay anh, quỳ xuống cẩn thận giơ cuốn sổ nói: "Đại ca ơi, anh tỉnh rồi… Anh ơi, ba tháng qua em phạm nhiều lỗi lắm, em không trốn nợ, anh mau khỏe lại về phạt em nhé… Anh không ở đây, Tín Nhất không ngoan đâu, anh phải luôn kiểm soát em…" 


Nước mắt nghẹn ngào trong cổ, cậu không kìm được cảm xúc rồi òa khóc không thành tiếng trên người anh. Long Quyển Phong đưa tay vuốt lưng cậu, sau nhiều lần cố gắng, cuối cùng cũng nói được: "Nghịch ngợm, nào về đánh cho đến khi em không ngồi được thì thôi."


Tín Nhất gật đầu lia lịa rồi áp nhẹ tai vào ngực Long Quyển Phong. Nhịp tim mạnh mẽ của anh khiến cậu yên tâm, cậu vô cùng mong chờ cảm giác đau đớn quen thuộc mau trở lại.




Hoàn.


一一一一一一一一一一一一一一一一

T/N: Nay chỉ có 1 bài vì đang bận sub video của 2 người òi =)))) Chắc cuối tuần cho lên~




Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Long Quyển Phong x Tín Nhất] Sưởi ấm cơ thể

[Long Quyển Phong x Tín Nhất] Tình yêu cấm kỵ - Phần 2 (18+)

[Long Quyển Phong x Tín Nhất] Cai Thuốc