[Long Quyển Phong x Tín Nhất] Mê Luyến - Phần 1
Mê Luyến - Phần 1
Tác giả: Mộng Dưới Mây
Thể loại: Đam mỹ, Đồng nhân Cửu Long Thành Trại, H, Ngọt, 1x1, HE
Pairing: Long Quyển Phong/Trương Thiếu Tổ x Tín Nhất
Editor: AmberWS
Tình trạng: Hoàn (Oneshot)
Lời người edit:
- Mình một chữ tiếng Trung cũng không biết, nên quá trình edit có lẽ sẽ có sai sót và có chém gió một ít. Do quá thích cp Long Quyển Phong với Tín meo meo nên mới tập tành làm truyện. Bài gốc mình để bên trên cho bạn nào muốn đọc, mong mọi người góp ý nhẹ nhàng nà~
- Truyện chưa xin phép tác giả.
- Có bê đi đâu thì hú mình nhe, nhắn bên dưới post này là được.
* Như thường lệ, toi muốn thấy anh Phong ghen hihihi =))))))))
Lời tác giả:
Dựa trên bối cảnh "Cũng có những điều khiến Tín Nhất sợ hãi", cựu bang chủ chủ Long Quyển Phong X bang chủ hiện tại Tín Nhất
Chưa đọc phần trước cũng có thể xem đây như một câu chuyện độc lập
Cẩn thận xuất hiện Long Quyển Phong dịu dàng ở mọi giây.
Cẩn thận xuất hiện Tín Nhất được cưng chiều ở mọi khía cạnh.
一一一一一一一一一一一一一一一一一一一
Trước khi họ hôn nhau, Lam Tín Nhất nhìn thấy Cảng Victoria trong màn đêm.
Đó là một cảnh đẹp hoàn toàn khác biệt với Cửu Long Thành Trại, ánh sáng lung linh của sóng nước ôm lấy ánh đèn neon rực rỡ, những đốm sáng như ngọc trai lấp lánh dọc theo bờ cảng. Tiếng ồn ào nửa chìm vào những tòa nhà cao tầng, nửa bị nuốt chửng bởi cảng biển sâu thẳm. Cảnh đẹp đến mức khiến Tín Nhất đang ở tầng cao nhất của khách sạn cũng muốn đích thân đến để khám phá.
Cậu vốn dĩ định đến cảng Victoria để ngắm cảnh đêm, nhưng bây giờ kế hoạch có thể phải thay đổi.
Long Quyển Phong đi đến sau lưng cậu khi cậu chưa kịp ngắm đủ cảnh cảng Victoria. Người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên sau cổ cậu, rồi lặng lẽ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn. Bộ vest trên người Tín Nhất còn chưa kịp cởi ra, đường chỉ thêu hình rồng bạc chạy từ eo leo lên vai, tay Long Quyển Phong đã men theo đường chỉ này cởi nút áo cậu, rồi hôn nhẹ sau tai Tín Nhất, đồng thời cởi áo khoác cậu.
Điều này khiến Tín Nhất nhớ lại nhiều lần trước đây trong thành trại, những cảnh tương tự cũng đã xảy ra.
Đôi khi, cậu đang đứng trước gương vào ban đêm lựa chọn quần áo và phụ kiện cho ngày hôm sau, sau khi nhìn thấy Long Quyển Phong chăm chú ngồi một bên đưa ra ý kiến, cậu đột nhiên nảy ra ý định xấu xa, sau đó ngồi lên đùi Long Quyển Phong rồi thì thầm vào tai người đàn ông: “Anh thấy bộ này thế nào?”
Hầu như lần nào cậu cũng đạt được kết quả mong muốn khi thấy ánh mắt Long Quyển Phong tối đi, rồi cậu tiếp tục hôn lên yết hầu của người đàn ông, và mập mờ nói: “Muốn kiểm tra xem bên trong em mặc gì không?”
Đôi khi là vào giờ nghỉ trưa ở tiệm cắt tóc, Long Quyển Phong thường nấu một nồi nước đường đợi cậu tuần tra thành trại về uống. Phòng vệ sinh ở tiệm cắt tóc có một máy nước nóng nhỏ, vốn ban đầu là để tiện cho công việc và sinh hoạt hàng ngày của Long Quyển Phong, nhưng sau này nó lại dành riêng cho Tín Nhất. Sau khi tắm xong, cậu thường thấy Long Quyển Phong treo áo sơ mi đã giặt lên giá, còn trên bàn trà có hai chén nước đường đã để nguội. Long Quyển Phong treo xong áo ngồi xuống, cậu cũng ngồi theo rồi y như con mèo rúc vào lòng người đàn ông. Tiếp đó, cậu viện cớ nước đường còn nóng không thể uống được, rồi dùng đôi môi ướt át của mình tìm kiếm nụ hôn. Rốt cuộc cái áo khoác mới mặc được chưa đầy nửa phút lại bị cởi ra vứt lên ghế sofa, hai chén nước đường nguội ngắt thì vẫn còn nguyên.
Hôm nay cũng vậy, chiếc áo khoác vest được đặt làm riêng với giá đắt đỏ bị Long Quyển Phong vứt lên ghế sofa bên cạnh. Tín Nhất ngập ngừng, vừa định nói với Long Quyển Phong rằng chiếc áo khoác này chiếm gần ba mươi phần trăm chi tiêu trong tháng này thì bị anh ôm eo quay lại, cảnh đẹp của cảng biển cũng bị chặn sau lưng.
Ánh đèn rực rỡ ôm lấy bến cảng sâu thẳm, còn cậu là viên ngọc quý giá nhất trong vòng tay người đàn ông.
Cậu bất ngờ nhìn vào đôi mắt tối tăm của Long Quyển Phong, trái tim chợt thấy rung động, nguyện làm con mồi trong lòng bàn tay anh. Long Quyển Phong đè cậu lên cửa sổ kính mà hôn, sau đó anh cảm thấy chỗ này không an toàn nên nhẹ nhàng tránh vết thương dưới xương bả vai của Tín Nhất, đặt cậu xuống ghế sofa. Tín Nhất còn lo lắng không biết áo khoác có bị đè lên không, nhưng Long Quyển Phong không nói lời nào đã cúi xuống hôn cậu cuồng nhiệt.
Đầu óc Tín Nhất thiếu oxy trầm trọng.
Trong khoảnh khắc giữa những nụ hôn, cậu nhẹ nhàng gọi tên người đàn ông, anh cũng dịu dàng đáp lại bằng một âm thanh trầm ấm, còn tay vẫn không ngừng di chuyển trên cơ thể cậu. Áo sơ mi trắng cậu mặc bên trong hơi mở ra, nụ hôn ướt át lan đến cổ, lưỡi người đàn ông ấm áp và ẩm ướt nhẹ nhàng liếm lên vùng da nhạy cảm khiến Tín Nhất rùng mình.
"Đại ca à... Em có hẹn với Thập Nhị Thiếu... cùng... đi ngắm cảnh đêm..."
Tín Nhất dùng chút lý trí còn lại của mình để sắp xếp lại ngôn từ, nhưng bị cuốn hút mà nắm chặt tay Long Quyển Phong. Long Quyển Phong xót xa cho vết thương của cậu nên trước khi cậu kịp với tay anh đã tự giác cởi áo khoác, hình xăm rồng xanh đen từ ống tay áo hơi lộ ra một góc nhỏ nổi bật trên cơ bắp rắn chắc của người đàn ông, khí thế hùng mạnh theo đó cũng không thể che giấu.
Mỗi lần làm tình, Tín Nhất đều mê mẩn nhìn vào hình xăm rồng trên vai Long Quyển Phong, cảm nhận anh chiếm lấy mình sâu sắc, và tự nhủ mình là người duy nhất trên thế gian từng thấy anh khi không còn là thần linh, chỉ là một người đàn ông mà thôi.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Tín Nhất không hài lòng với áo sơ mi đen che đi hình xăm trên vai anh, ngón tay cậu lướt qua hoa văn vàng trên áo của Long Quyển Phong, rồi chậm rãi vuốt ve ngực của người đàn ông, nửa đùa nửa trách móc.
Long Quyển Phong cười khẽ, sợ động tác nâng tay sẽ kéo đến vết thương sau lưng Tín Nhất nên bèn ôm lấy cậu, dẫn tay cậu tìm đến nút áo sơ mi của mình, nhưng lời nói lại trái ngược: "Ừ, đi đi, về sớm nhé."
Tín Nhất liếc anh một cái, ngón tay đặt lên nút tròn. Không lâu sau, áo quần rơi xuống, hình xăm rồng phơi bày. Tín Nhất vứt chiến lợi phẩm trong tay sang một bên, định tháo thắt lưng của Long Quyển Phong, nhưng bị anh nắm tay ép lên ngực.
Cậu bị Long Quyển Phong ôm như mèo rúc vào lồng ngực. Long Quyển Phong nửa ngồi trên ghế sofa ôm cậu hôn, một tay vững vàng ôm eo cậu, tay kia luồn vào áo sơ mi của Tín Nhất, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương sau lưng cậu qua lớp băng. Chỗ nhạy cảm bị ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua, mặc dù anh không mạnh tay nhưng Tín Nhất vẫn rùng mình, eo bụng mềm nhũn, toàn thân như tan chảy vào lòng người đàn ông.
Tối qua, họ đã vì vết thương này mà cãi vã trong lồng hoa đỏ.
Gần đây tình hình bất ổn, những kẻ gây rối ồ ạt kéo đến, công khai lẫn bí mật kích động mối quan hệ nội bộ của Long Thành Bang. Tín Nhất đã trở thành Long Đầu mới nên dễ xử lý những việc công khai, nhưng những việc ngầm thì không thể tùy tiện như trước - mặc dù là người đứng đầu, cậu vẫn bị ràng buộc bởi nhiều quy tắc và thỏa thuận.
Trước đây khi Long Quyển Phong còn làm Long Đầu, Tín Nhất là lưỡi dao sắc bén trong bóng tối của anh, bất kỳ việc gì cần dùng biện pháp "không hợp quy tắc" để xử lý, Tín Nhất đều hoàn thành một cách hoàn hảo. Bây giờ Tín Nhất đã ở vị trí nổi bật, con dao bướm trong tay cũng đã cất vào vỏ, nếu không cần thiết tuyệt đối không dễ dàng rút ra. Những việc ngầm dù được giao cho thuộc hạ xử lý, phần lớn vẫn cần Tín Nhất đích thân giải quyết. Dù biết trước sẽ gặp bất lợi, nhưng cậu không thể ra tay thiếu lý do, tránh để bị lộ sơ hở.
Hôm qua cậu về nhà với vết thương trên người. Vết cắt không sâu nhưng khá dài, từ dưới xương bả vai kéo xiên xuống eo làm ghế của Tứ Tử trong phòng khám ướt đẫm máu.
Áo sơ mi mặc bên trong không thể dùng được nữa, cho dù có ngâm bao lâu cũng không rửa sạch được máu. Tín Nhất tháo cà vạt, nhờ Tứ Tử giúp cởi áo. Khi kéo áo qua vết thương, cậu đau đến mức hít một hơi thật sâu. Tứ Tử nhìn cậu đau đớn đến trắng bệch mặt thì không nhịn được thở dài. Dù tay đã nhẹ nhàng hết mức, nhưng vẫn làm Tín Nhất đổ mồ hôi lạnh.
Trong bốn người họ, từ nhỏ Tín Nhất đã được Long Quyển Phong cưng chiều vì vậy cậu sợ đau nhất, nhưng lại là người bị thương nhiều nhất sau khi tiếp nhận vị trí Long Đầu. Tứ Tử không thể đếm nổi số lần mình bị Tín Nhất gõ cửa sau khi hết giờ làm việc, cũng như số lần Tín Nhất nắm chặt nắm đấm cắn răng chịu đau khi bôi thuốc. Chỉ biết có một ngày nào đó, Tín Nhất mang cả tủ quần áo đến phòng khám của anh, tất cả đều là kiểu áo sơ mi giống nhau.
Tứ Tử chặn cậu ngoài cửa, bình tĩnh nói mình không thể làm điều có lỗi với Long ca, dù là bạn tốt cũng không thể sống chung. Tín Nhất liền trợn mắt nói anh xem quá nhiều phim tình cảm rồi. Cậu mang quần áo đến đây chỉ để tiện sau này bị thương thì thay một cái mới, khỏi bị Long Quyển Phong phát hiện.
Tứ Tử ngập ngừng muốn nói lại thôi, sau đó anh ta bảo cậu có thể không bị thương nữa được không? Tín Nhất vén lọn tóc xoăn bên tai rồi nở một nụ cười rực rỡ: “Được thôi, anh làm vệ sĩ cho tôi đi.”
Cuối cùng việc này kết thúc khi Tứ Tử vừa mắng "đồ xã hội đen khốn kiếp" vừa giúp Tín Nhất dọn chỗ để quần áo. Đôi khi Tứ Tử tự vấn chắc mình đã chọn sai nghề. Trước kia phải giúp Long Quyển Phong giấu bệnh ung thư, bây giờ thì giúp Tín Nhất giấu vết thương, rõ ràng anh ta chỉ là một bác sĩ cứu người, nhưng bị ép trở thành kẻ lừa đảo số một của Cửu Long Thành Trại.
Hiện tại đã băng bó vết thương dài quá mức cho Tín Nhất xong, may mắn chỉ là vết thương ngoài da, chỉ cần cầm máu là được, nghỉ ngơi vài ngày chờ vết thương kết vảy sẽ không có gì nghiêm trọng. Tứ Tử như thường lệ vừa mở thuốc vừa dặn dò những điều cần lưu ý, tiện thể thêm chút ý kiến cá nhân.
"Về sau có chuyện như vậy, gọi Lạc Quân đi cùng đi, đừng tự mình liều mạng."
Dù theo quan điểm của mình, anh ta không nên nói ra điều này, nhưng anh ta tin rằng Lạc Quân cũng không muốn thấy Tín Nhất bị thương mãi. Môi Tín Nhất vì mất máu mà hơi nhợt nhạt, trông tinh thần không tốt lắm, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.
"Lạc Quân không phải người trong bang, tôi không thể kéo anh ấy vào chuyện này. Hơn nữa, anh ấy khó khăn lắm mới tìm được chỗ an thân ở đây, không thể để anh ấy sống cuộc đời nguy hiểm nữa."
Dịu dàng, rộng lượng như vậy, có vài phần giống Long Quyển Phong. Tứ Tử lặng lẽ nhìn cậu thay áo sơ mi mới và thắt cà vạt. Cậu đứng soi gương một lúc, sau đó đặt hóa đơn tiền thuốc nhàu nát lên bàn nói: “Cảm ơn.”
Tứ Tử không nhịn được dặn dò: "Chăm sóc bản thân nhé."
Tín Nhất quay đầu lại, nở một nụ cười rực rỡ: "Chuyện nhỏ, đừng lo."
---
Tín Nhất cứ nghĩ kế hoạch của mình hoàn hảo không kẽ hở, vì cậu đã đi lòng vòng trong tiệm cắt tóc ba bốn lần, nói chuyện với mỗi khách hàng ít nhất hai ba câu, thậm chí uống nửa chai trà xanh mà Long Quyển Phong vẫn không phát hiện vết thương của cậu. Cậu định lấy lý do ngày mai phải tham gia buổi họp thương mại quan trọng nên muốn về ngủ sớm để tạm thời tách phòng vài ngày với Long Quyển Phong, ai ngờ bà cô tới tiệm làm đầu khi làm xong lại vỗ nhẹ vào lưng cậu, khiến cậu lộ nguyên hình.
Cậu đau đến nỗi rên lên không ngừng, các khớp ngón tay cầm chai trà xanh trở nên trắng bệch. Bà cô bị cậu dọa sợ, không thể tin được nhìn lòng bàn tay tưởng mình đã học được thần công gì trong giấc mơ đêm qua. Biểu cảm của Long Quyển Phong lập tức trở nên nghiêm trọng, nhẹ nhàng kéo áo cậu xuống nhìn thấy vết thương đã khép lại nhưng vẫn còn đau, mím môi không nói gì.
Long Quyển Phong mặt mày nghiêm nghị, anh vẫn bình tĩnh chào khách nhưng sau khi bà bác đi thì kéo Tín Nhất vào phòng vệ sinh nhỏ.
"Cởi áo."
Giọng điệu ra lệnh không cho phản kháng.
Tín Nhất run rẩy nhưng vẫn không làm theo. Long Quyển Phong sắc mặt tối sầm, nắm lấy áo khoác của cậu định kéo xuống thì bị Tín Nhất lao vào lòng ngăn lại.
"Em tìm Tứ Tử bôi thuốc rồi, không sao đâu, đại ca." Tín Nhất nắm lấy tay anh, giọng đầy van xin, "Đừng nhìn được không?"
Cậu là đứa trẻ do anh nuôi lớn, trước đây chưa từng ra khỏi vòng bảo vệ của anh, ngay cả khi làm "quản gia" của Thành Trại cũng luôn được anh bảo bọc kĩ lưỡng. Lúc này Long Quyển Phong nghe giọng cậu van xin mà lại còn run rẩy trong lòng mình, thì anh hiểu ngay đây không phải là vết thương nhỏ có thể qua loa, trái tim bỗng lạnh một nửa.
Long Quyển Phong dỗ dành nói cục cưng ngoan, để anh xem một chút thì Tín Nhất quả nhiên mắc chiêu này, ngoan ngoãn cởi áo khoác xoay người. Sau đó cậu lí nhí nói không trúng gân cốt đâu, nhìn bề ngoài hơi đáng sợ tí thôi chứ thực ra vết thương rất nông, cầm máu rồi là không sao.
Long Quyển Phong nhìn vào dải băng trắng quấn quanh xương bướm xinh đẹp của cậu, từng lớp từng lớp, cảm giác như tim mình đang bị chính dải băng đó thít chặt. Anh không có quyền trách Tín Nhất bởi vì nhiều năm trước, khi vị trí của họ hoán đổi cho nhau, anh cũng đã nhiều lần giấu Tín Nhất như vậy, cũng vô số lần làm cậu buồn.
Chỉ là tới bây giờ anh mới hiểu được cảm giác trong lòng Tín Nhất lúc đó, đành phải nói một câu ý trời.
---
Đêm đó Tín Nhất nằm trong phòng ngủ đợi Long Quyển Phong hỏi tội. Ai ngờ Long Quyển Phong chỉ ôm chặt cậu, thở dài không ngừng, cuối cùng lặng lẽ nói: “Ngày mai không cần đi làm, ở nhà dưỡng thương.”
Rõ ràng người bị thương là Tín Nhất, nhưng Long Quyển Phong cả đêm không ngủ ngon. Mỗi lần Tín Nhất mơ màng lật người, Long Quyển Phong đều thức dậy, nhẹ nhàng nâng cơ thể cậu để điều chỉnh tư thế tránh chạm vào vết thương.
Kết quả là sáng hôm sau Tín Nhất tinh thần phấn chấn, vết thương cũng đã khô, ngoài cảm giác đau nhẹ nhàng thì chỉ cần không làm động tác mạnh sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày. Long Quyển Phong ngược lại tinh thần không tốt lắm, nhưng anh vẫn theo dõi chăm sóc cậu sít sao. Từ việc rửa mặt, ăn uống, đến mặc quần áo, hầu như cái gì cũng muốn làm thay.
Tín Nhất hỏi anh, "Thế tối nay chúng ta đi dự tiệc, anh cũng muốn giúp em gắp thức ăn, rót trà, rót nước à?"
Long Quyển Phong nói: "Nếu em cần giúp đi vệ sinh thì anh cũng làm được."
Tín Nhất nín mỏ ngay lập tức, đến lượt Long Quyển Phong cười to.
Sau đó trong buổi tiệc, Long Quyển Phong vẫn cố gắng duy trì không can thiệp quá nhiều, nhưng ánh mắt luôn dõi theo Tín Nhất. Cậu vui vẻ trong lòng khi mình đoạt hết sự chú ý của Long Quyển Phong. Cậu còn ngâm nga bài hát không rõ nhịp điệu giữa các nhà lãnh đạo doanh nghiệp và danh nhân xã hội.
Chỉ thêu hình rồng bạc trên eo cậu lấp lánh, làm cậu trông như một chú rồng nhỏ tinh tế và linh hoạt. Gặp những người có giao lưu trước đó, Tín Nhất lại đi chào hỏi, nhắc nhở vài câu, nhờ đối phương giúp đỡ để thông qua một số mối quan hệ của tuyến đường vận chuyển hàng hóa. Có khi trò chuyện vài câu hài hước, làm cậu cười to, rất thoải mái.
Tín Nhất cũng nghe được nhiều lời xì xào của các phóng viên. Có lẽ họ cho rằng cậu đã lợi dụng lúc Long Quyển Phong phẫu thuật hôn mê để nắm quyền, sau khi Long Quyển Phong hồi phục sức khỏe lại không trả quyền về, dẫn đến mối quan hệ hiện tại giữa hai người không hòa thuận. Hình rồng của Long Thành Bang đáng lẽ chỉ thuộc về người đứng đầu, nhưng bây giờ cả cậu và Long Quyển Phong đều có hình rồng trên trang phục chính thức, đây chính là bằng chứng của việc đoạt quyền.
Tín Nhất nghe xong dù ngoài mặt không có cảm xúc nào, nhưng trong lòng lại khinh bỉ. Rõ ràng là đồ đôi, một vàng một bạc, một trên áo khoác ngoài, một trên áo lót bên trong, đều là cậu đặt làm riêng, sao mấy người này không có mắt thẩm mỹ chớ!
Đúng là quê mùa!
Tín Nhất mỉm cười nhưng trong lòng thì tức giận lắm. Phải đến khi Thập Nhị Thiếu và Hổ ca tới, cậu như thấy cứu tinh, vội vàng chạy đến than phiền với bạn thân. Hổ ca đã chào hỏi xong với những người quen, sau đó tự nhiên ngồi bên cạnh bạn thân Long Quyển Phong. Hai người vừa trò chuyện lơ đãng, vừa nhìn về phía hai bóng người phía xa, nom giống như phụ huynh ở góc sân của trường tiểu học tán gẫu, sẵn đợi trẻ con chơi chán vậy.
"Sáng nay tôi đã nghe nói rồi, cậu đụng độ với bang Nghĩa An à? Bị thương đúng không?"
Thập Nhị Thiếu đã miễn nhiễm với những tin đồn vô căn cứ, ngược lại quan tâm đến vết thương của bạn mình hơn. Tín Nhất cũng không định giấu: "Ừ, vết thương nhỏ thôi, hôm qua tôi đã tìm Tứ Tử xử lý rồi, không sao."
"Long ca có nổi giận với cậu không? Trước khi ra khỏi nhà, Hổ ca còn đặc biệt dặn tôi đừng chọc giận Long ca, coi chừng ăn đạn lạc."
"Không có, nhưng anh ấy sợ tôi lại bị thương nên từ sáng đến giờ cứ giúp tôi vắt kem đánh răng, vắt khăn mặt, mặc quần áo, rót nước, múc cơm..."
"Ai hỏi cậu cái này mà trả lời?" Thập Nhị Thiếu trừng mắt nhìn Tín Nhất một cái, vẻ mặt chán ghét, "Còn khoe khoang được thì chắc chưa tới nỗi."
"Dù sao thì đại ca của tôi cũng thương tôi mà, tôi đã nói không cần rồi anh ấy vẫn lo lắng. Ôi, thật phiền phức ghê~"
Thập Nhị Thiếu bị chọc ghẹo nên cáu lên đòi tuyệt giao với cậu năm phút, rồi chạy đến chỗ Hổ ca mách lẻo. Tín Nhất đang cười đắc ý thì chợt bị một người cùng tuổi, con trai của một doanh nhân nước ngoài vỗ vai. Người đó không có mục đích gì, chỉ thấy cậu đang vui vẻ mà bản thân anh ta cũng ít khi đến Hong Kong nên chỉ đến trò chuyện để hiểu tình hình mà thôi.
Tín Nhất nghe anh ta nói tiếng Hoa lộn xộn có hơi thấy thú vị thế là nhiệt tình giới thiệu vẻ đẹp của Hong Kong, đã vậy còn hết lời khuyên anh ta tối nay nhất định phải đến cảng Victoria ngắm cảnh đêm.
Họ trò chuyện khá vui vẻ, nếu gặp từ ngữ nào mà người kia không hiểu, Tín Nhất liền chuyển sang tiếng Anh mà cậu nhớ được hồi còn đi học, sau đó lắp bắp giải thích cho đối phương.
Buổi họp hôm nay chỉ là để mọi người làm quen nhau, cuộc đấu giá và tiệc tối ngày mai mới là trọng tâm. Khi sắp kết thúc, người bạn nước ngoài tiếc nuối mời cậu tối nay cùng đi xem cảng Victoria, nhưng Tín Nhất viện cớ mình không khỏe rồi từ chối.
Đối phương tiếc nuối rời đi, sau đó nói hẹn gặp lại vào ngày mai, Tín Nhất cười trả lời: "See you tomorrow".
Khi cậu quay lại thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Long Quyển Phong. Chuông báo động trong đầu cậu réo in ỏi, âm thầm kêu không ổn. Thế là Tín Nhất không màng đám đông đưa tay định kéo Long Quyển Phong, nhưng bị anh lùi một bước tránh né.
"Đang đông người. Em về trước đi, anh tìm Hổ ca có việc."
Long Quyển Phong chỉ nói câu này rồi cùng Hổ ca đi mất, không hề nói với cậu sẽ đi đâu. Tín Nhất nhìn bàn tay trống không ngẩn người, lại bị Thập Nhị Thiếu vỗ vai.
"Đại ca của tôi nói anh ấy bàn chuyện với Long ca, không biết sẽ nói bao lâu. Cậu có kế hoạch gì chưa? Hiếm khi ra ngoài thế này, hay cùng đi xem cảng Victoria không? Gần đây nè, đi bộ dạo dạo cũng được."
Nhìn vẻ chân thành của thằng bạn thân, Tín Nhất cảm thấy một dòng ấm áp chảy qua tim, nở nụ cười rạng rỡ: "Được, cậu đợi tôi lên thay bộ đồ khác."
Cuộc đấu giá và tiệc tối ngày mai đều diễn ra tại khách sạn sang trọng nhất Hong Kong này, ban tổ chức đã đặt riêng mỗi người một phòng, vì vậy cậu và Long Quyển Phong chính thức không ở cùng nhau.
Hết phần 1.
Nhận xét
Đăng nhận xét