[Long Quyển Phong x Tín Nhất] Không Đề 2

        

Không Đề 2




Tác giả: Chu Sợ tự ý thương tiếc liễu mùa thu

Thể loại: Đam mỹ, Đồng nhân Cửu Long Thành Trại, Đoản văn, 1x1, BE.

Pairing: Long Quyển Phong/Trương Thiếu Tổ x Tín Nhất

Nhân vật phụ: Thập Nhị Thiếu

Editor: AmberWS

Tình trạng: Hoàn (Oneshot)

Lời người edit: 

- Mình một chữ tiếng Trung cũng không biết, nên quá trình edit có lẽ sẽ có sai sót và có chém gió một ít. Do quá thích cp Long Quyển Phong với Tín meo meo nên mới tập tành làm truyện. Bài gốc mình để bên trên cho bạn nào muốn đọc, mong mọi người góp ý nhẹ nhàng nà~

- Truyện chưa xin phép tác giả. 

- Có bê đi đâu thì hú mình nhe, nhắn bên dưới post này là được.


一一一一一一一一一一一一一一一一一一一一一一


Khi Tín Nhất mười bảy tuổi, cậu đã trải qua một trận ốm nặng, sốt cao không rõ nguyên nhân suốt hai ngày. 


Tứ Tử đã tới kiểm tra, bệnh viện đã ghé thăm, các loại thuốc cần dùng đều đã dùng, nhưng cậu vẫn sốt liên tục trong hai ngày đó. Đêm thứ hai, Long Quyển Phong ngồi bên giường của Tín Nhất, mày nhíu chặt, lòng đau như cắt, nghĩ rằng nếu ngày mai cậu vẫn không hạ sốt, chắc phải mời thầy cúng đến.


Tín Nhất rất hiếm khi bị bệnh, từ nhỏ đến lớn luôn là một người năng động. Nhiều người ở mấy cửa tiệm lớn nhỏ trong thành trại đều từng thấy cậu phi thân như chim trong này, thế nhưng ai cũng chiều chuộng cậu. Dám không chiều sao, đó là người của Long Quyển Phong - người kế nhiệm của thành trại đấy. Long Quyển Phong còn chưa nói gì, thì người ngoài đương nhiên không có tư cách bàn ra.


Đúng vậy, mọi người đều biết, Long Quyển Phong coi Tín Nhất như con. Nhưng chỉ có hai người trong cuộc mới rõ, mọi chuyện chẳng đơn thuần như thế.


Cơn sốt đã hạ vào sáng ngày thứ ba, Tín Nhất ra rất nhiều mồ hôi, cơ thể mất nước nghiêm trọng. Khi Thập Nhị Thiếu vào phòng, cậu ta thấy Tín Nhất đang dựa vào Long Quyển Phong, nhờ anh cho uống nước. Cảnh tượng đó không có tí nào là tình cha con cả, mà nhìn hơi sai sai.


Long Quyển Phong ra ngoài để gọi bác sĩ đến kiểm tra, trong phòng chỉ còn lại Tín Nhất và Thập Nhị Thiếu. Thập Nhị Thiếu đặt cơm xá xíu xuống, tỉnh rụi nhéo má Tín Nhất, nói: “Tỉnh chưa, Tín Nhất?”


Tín Nhất gạt tay cậu ta ra, chửi cậu ta bị điên.


Thập Nhị Thiếu không chấp nhặt với bệnh nhân, rút tay về rồi khoanh tay trước ngực nhìn cậu từ trên cao: “Cậu có biết nếu cậu sốt thêm một ngày nữa, cậu sẽ bị ngu không? Anh Long rất lo cho cậu đấy.”


Nghe vậy, Tín Nhất lườm một cái, bực tức nói: “Đại ca tôi chắc chắn lo cho tôi rồi, anh nghĩ tôi muốn thế à? Tôi cũng không biết tại sao tự nhiên lại sốt cao như vậy.”


Thập Nhị Thiếu còn định nói gì đó, nhưng nghe thấy tiếng mở cửa phía sau nên im lặng, lùi lại một bên nhường chỗ cho bác sĩ và Long Quyển Phong.


Bác sĩ kiểm tra kỹ lưỡng, nói rằng ngày mai có thể xuất viện. Nghe vậy, Tín Nhất không giấu nổi niềm vui trong ánh mắt, cười nói với Long Quyển Phong: “Đại ca ơi, ngày mai em có thể về nhà rồi.”


Lời của bác sĩ khiến Long Quyển Phong thở phào nhẹ nhõm, sau hai ngày lo lắng rầu rĩ, cuối cùng cũng nở được một nụ cười đáp lại đóa hồng nhỏ vượt qua nguy nan của mình rồi.


Long Quyển Phong tiễn bác sĩ ra cửa, trong phòng chỉ còn lại Thập Nhị Thiếu và Tín Nhất. Thập Nhị Thiếu thở dài, tận tụy mở hộp cơm, bên trong là cơm xá xíu nóng hổi. Vừa mới khỏi bệnh, Tín Nhất không thể ăn đồ quá dầu mỡ, nên A Thất đã cắt xá xíu nạc, nửa hộp cơm là rau xanh, trứng chiên cũng được thay bằng trứng luộc.


Tín Nhất nhăn mặt nói muốn ăn xá xíu có mỡ, Thập Nhị Thiếu cười khẩy nói: “Có cơm xá xíu cho cậu ăn là hay lắm rồi, đáng lẽ chỉ cho cậu ăn cháo trắng với bánh bao mới phải.”


Long Quyển Phong trở lại, thấy Tín Nhất không muốn ăn xá xíu nạc, bất đắc dĩ xoa đầu cậu, dỗ dành: “Bây giờ em không thể ăn đồ dầu mỡ, ăn nhiều rau xanh đi, vài ngày nữa A Thất sẽ làm thêm cho em, được không?”


Tín Nhất bĩu môi, gắp một miếng rau xanh bỏ vào miệng, trong lòng nghĩ mấy ngày nữa sẽ làm thế nào để bắt Thập Nhị Thiếu trả giá cho bữa ăn này.


Sau sự việc này, Tín Nhất vẫn không biết tại sao mình lại sốt cao không lý do. Long Quyển Phong giải thích rằng thời tiết thất thường, sức đề kháng giảm sút dẫn đến tình trạng này. Vào mùa đông năm đó, anh kiểm soát chặt chẽ việc mặc đồ của cậu, khiến cậu không mặc được quần áo mình thích, buồn bã một thời gian dài.


Cho đến khi Long Quyển Phong qua đời, trong ba tháng trên chiếc thuyền sàn vào một đêm trời rả rích, Tín Nhất ngồi dưới mái hiên ngắm mưa, bỗng nhớ ra điều gì đó, chạy vào thuyền đánh thức Thập Nhị Thiếu, lo lắng hỏi: “Thập Nhị Thiếu, năm mười bảy tuổi khi tôi sốt cao, đã xảy ra chuyện gì?”


Thập Nhị Thiếu còn đang ngái ngủ, nghe câu hỏi này bỗng tỉnh táo, nhìn gương mặt xanh xao đầy vết sẹo của Tín Nhất, cậu ta cảm thấy lời nói như bị kẹt lại trong cổ, không thể thốt nên lời.


Nhìn biểu hiện của cậu, nỗi bất an trong lòng Tín Nhất càng lớn. Cậu gần như sụp đổ, hét lên: “Nói đi! Nói đi!”


“Lúc đó cậu sốt cao không ngừng, không có ý thức, luôn miệng gọi tên Long ca, vừa khóc vừa kêu gào, giống như bị ma ám…”


“...Tôi đã nói gì…”


“Cậu nói, anh Long đừng chết, đừng bỏ cậu lại một mình.”


Tín Nhất ngồi phịch xuống đất, nỗi đau khôn xiết bao trùm lấy cậu, mồ hôi năm mười bảy tuổi như lại tuôn trào. Cậu chỉ cảm thấy cuộc đời này quá đắng cay, không tìm được lý do nào để tiếp tục sống.


Cuối cùng trong đêm bình yên ấy, Tín Nhất khóc nức nở, vùi thân vào vực sâu uất nghẹn.


Thì ra đây chính là điều anh nói, ý trời đã định.



Hoàn.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Long Quyển Phong x Tín Nhất] Sưởi ấm cơ thể

[Long Quyển Phong x Tín Nhất] Tình yêu cấm kỵ - Phần 2 (18+)

[Long Quyển Phong x Tín Nhất] Cai Thuốc