[Long Quyển Phong x Tín Nhất] Khuy áo
Khuy áo
Thể loại: Đam mỹ, Đồng nhân Cửu Long Thành Trại, Đoản văn, 1x1, HE.
Pairing: Long Quyển Phong/Trương Thiếu Tổ x Tín Nhất
Cameo: Trần Lạc Quân
Editor: AmberWS
Tình trạng: Hoàn (Oneshot)
Lời người edit:
- Mình một chữ tiếng Trung cũng không biết, nên quá trình edit có lẽ sẽ có sai sót và có chém gió một ít. Do quá thích cp Long Quyển Phong với Tín meo meo nên mới tập tành làm truyện. Bài gốc mình để bên trên cho bạn nào muốn đọc, mong mọi người góp ý nhẹ nhàng nà~
- Truyện chưa xin phép tác giả.
- Có bê đi đâu thì hú mình nhe, nhắn bên dưới post này là được.
一一一一一一一一一一一一一一一一一一一一一一
Tín Nhất rất thích xương quai xanh của Long Quyển Phong vì nơi đó có một hình xăm phức tạp, giống như một bông hoa anh túc mọc ra từ vách đá. Thế nhưng Long Quyển Phong luôn mặc đồ kín đáo, tới cái khuy áo polo của anh cũng được cài kín đến tận cổ. Vì vậy, ngoại trừ những lúc trên giường, Tín Nhất không thể nhìn thấy xương quai xanh của anh.
Thời tiết nóng nực, hôm nay Long Quyển Phong không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo polo khi cắt tóc cho khách. Tín Nhất vẫn như thường lệ ngồi bên cạnh tính toán sổ sách. Quạt máy kêu rì rào, Tín Nhất ngẩng đầu lên, phát hiện khuy áo đầu tiên của Long Quyển Phong đã bị rơi mất.
Khuy áo bị lỏng là chuyện rất bình thường nên rơi mất lúc nào đó cũng không phải là điều lạ. Nhưng dưới ánh đèn lạnh lẽo của tiệm cắt tóc, khi Long Quyển Phong cử động mạnh làm áo bị kéo ra, Tín Nhất có thể nhìn thấy xương quai xanh đó từ một bên. Cậu nuốt nước bọt - tim cậu đập nhanh bất thường.
Long Quyển Phong không để ý, dù cảm nhận được ánh mắt của Tín Nhất cũng không biểu lộ cảm xúc gì. Tín Nhất vốn thích nhìn anh, tình cảm của cậu trai trẻ chân thành và thẳng thắn, anh đã quen rồi. Cho đến khi tiệm cắt tóc tới giờ đóng cửa, Long Quyển Phong bắt đầu quét dọn, Tín Nhất mới chậm rãi bước đến phía sau anh, ấp úng mãi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Chuyện gì vậy?” Long Quyển Phong dọn dẹp bàn.
“Đại ca à, anh đứng thẳng rồi nhìn vào gương đi.” Tín Nhất giữ vai anh cho ngay ngắn, “... khuy áo của anh bị rơi rồi.”
“Rơi rồi thì thôi, cái áo này mặc bao lâu rồi?” Long Quyển Phong không hiểu cậu nhóc đang nghĩ gì, thậm chí còn kéo cổ áo ra thêm, Tín Nhất nhìn trân trân, ngây người: “Đại ca à...”
“Rốt cuộc là sao?” Long Quyển Phong thở dài.
“Để em giúp anh khâu lại khuy áo.” Tín Nhất xoa xoa tay.
“Được thôi, lát nữa anh sẽ cởi ra cho em khâu lại.” Long Quyển Phong cười, “Em đúng là vợ hiền.”
“Cái khuy áo đó rơi đâu mất rồi?” Tín Nhất giả vờ cúi xuống tìm.
“Chắc bị anh quét đi rồi.” Long Quyển Phong cố nhịn cười, “Nhà mình thiếu gì khuy áo.”
“Hả?” Tín Nhất ngơ ngác.
“Em lên phòng ngủ trên lầu tìm thử, chắc dư sức mở tiệm bán khuy áo luôn.” Long Quyển Phong vỗ vai cậu, cười thầm.
“Oái!” Tín Nhất che mặt, “Chỉ tại anh thích xé áo. Mình phải lịch sự một chút chứ.”
“Được rồi, em là người lịch sự nhất, công dân gương mẫu năm tốt.” Long Quyển Phong cuối cùng cũng dọn dẹp xong, xoa đầu cậu, “Xé áo tại vì có người nóng lòng thôi mà.”
“Ai cơ?” Tín Nhất nhìn lên trần nhà.
“Chắc chắn không phải anh.” Long Quyển Phong vỗ nhẹ vào mặt cậu, “Tối nay muốn khâu khuy áo hay sản xuất khuy áo đây?”
Tín Nhất cúi đầu không nói, tai đỏ bừng.
Trần Lạc Quân đã đứng ở cửa định mang nước vào từ lâu, nhưng càng nghe càng thấy sai trái, vô cùng tiến thoái lưỡng nan. Long Quyển Phong bước đến cửa, lấy chai nước từ tay cậu ta: “Không sao, dạo này nhà mình đang tính kinh doanh khuy áo.”
Tín Nhất mạnh dạn, bước tới bên Long Quyển Phong, khoác vai anh, nói với Trần Lạc Quân: “Đúng rồi, tối nay chúng tôi sẽ sản xuất khuy áo.”
Lạc Quân gật đầu xong quay người chạy ngay. =))))
Hoàn.
Nhận xét
Đăng nhận xét