[Long Quyển Phong x Tín Nhất] Tự Hủy Hoại
Tự Hủy Hoại
Thể loại: Đam mỹ, Đồng nhân Cửu Long Thành Trại, Đoản văn, Ngược một chút , 1x1, HE.
Pairing: Long Quyển Phong/Trương Thiếu Tổ x Tín Nhất
Editor: AmberWS
Tình trạng: Hoàn (Oneshot)
Lời người edit:
- Mình một chữ tiếng Trung cũng không biết, nên quá trình edit có lẽ sẽ có sai sót và có chém gió một ít. Do quá thích cp Long Quyển Phong với Tín meo meo nên mới tập tành làm truyện. Bài gốc mình để bên trên cho bạn nào muốn đọc, mong mọi người góp ý nhẹ nhàng nà~
- Truyện chưa xin phép tác giả.
- Có bê đi đâu thì hú mình nhe, nhắn bên dưới post này là được.
一一一一一一一一一一一一一一一一一一一一一一
Tín Nhất đứng đó, choáng váng và mờ mịt.
Cậu không biết phải tranh luận thế nào với người đàn ông đã nuôi nấng cậu từ nhỏ.
Long Quyển Phong đang rất giận, đôi mắt anh nhắm hờ sau cặp kính râm màu trà. Trên bàn trà trước mặt, một điếu thuốc chỉ mới cháy được một chút đã bị bẻ gãy nằm trong gạt tàn, chính Tín Nhất vừa dụi tắt nó.
Từ khi Long Quyển Phong ho ra máu và ngã quỵ trước mặt Tín Nhất, cậu buộc phải trưởng thành sau một đêm. Bây giờ người đàn ông đó lại ngồi yên ổn trước mặt cậu, nhưng cậu không thể yên tâm giả vờ làm trẻ con nữa. Vì thế, cậu cứng rắn dập tắt điếu thuốc Long Quyển Phong vừa châm, rồi lui về chỗ cũ, đứng ngay ngắn.
Có lẽ, cõi lòng cậu vẫn là một đứa trẻ.
Một lúc sau, Long Quyển Phong ho nhẹ hai tiếng, vẫy tay ngăn Tín Nhất bước tới đưa nước, "Tín Nhất, những chuyện khác anh không quan tâm, đó là sự lựa chọn của em. Anh chỉ muốn hỏi em, tại sao vết thương của em càng ngày càng nặng?"
Tín Nhất im lặng ngẩng đầu nhìn trần nhà nên bị mắng một câu, vì thế cậu đành phải nhìn thẳng vào ánh mắt của Long Quyển Phong. Vài ngày trước, trong bang hội xảy ra vài vấn đề nên cậu và Long Quyển Phong thảo luận với nhau, sau đó cậu bị anh cảnh cáo bằng vài cái roi.
Sau cơn ốm nặng vừa rồi, không hiểu sao tính tình của Long Quyển Phong trở nên mềm mỏng hơn, anh hối hận vì đã quá nóng vội vài ngày trước, nên hôm nay anh mới kéo Tín Nhất lại để bôi thuốc, nhưng lại bất ngờ phát hiện ra những vết bầm lớn chồng lên nhiều vết đỏ nhạt trên người cậu nhóc.
Tín Nhất không biết phải giải thích thế nào. Nếu không vì bệnh tình của Long Quyển Phong, thì vị trí tân bang chủ của Long Thành Bang cũng không đến phiên cậu đảm nhiệm.
Giữa biến động trời giáng, có thể nói là thù trong giặc ngoài. Ngoài bang hội, quyền mưu, chém giết, cậu còn bị buộc phải xoay xở trong cuộc tranh giành quyền lực, chém giết, đấu đá ngấm ngầm, bị người khác gọi là con ngoài giá thú, chim hoàng yến, vẻ ngoài yếu đuối, không xứng với chức bang chủ.
Nhiều bô lão kỳ cựu đã bất mãn nên dùng lời lẽ công kích từ khi cậu nhậm chức. Ngay cả một bang chủ tinh anh cũng phải nỗ lực hết mình để đứng vững, nên Tín Nhất đối với bản thân yêu cầu gần như khắc nghiệt. Cậu không ngủ không nghỉ tính toán, lập kế hoạch, đàm phán liên minh, đấu tranh bè phái.
Những đêm không thể ở bệnh viện chăm sóc, cậu đã nhiều lần tỉnh giấc giữa đêm. Vì mất ngủ nên cậu ngồi dậy suy ngẫm lại mọi chuyện, tay cầm bút như cầm dao, viết từng chữ như khắc trên giấy, rồi dán những tờ giấy đó lên tường đối diện bàn làm việc của mình.
Một thanh niên gầy gò, đứng nghiêm túc trước bàn, tay cậu cầm thước tự đánh vào lưng mình không theo quy chuẩn nào. Nhiều lần, cậu chỉ có thể gập người lại rồi chịu đựng cơn đau, mắt đỏ hoe nhìn lên tường, tay chống lên bàn, thở hổn hển. Nửa đêm nằm trên giường, cơn đau âm ỉ từ phía sau giúp cậu giảm bớt cảm giác tội lỗi với Long Quyển Phong và quên đi nỗi sợ Long Quyển Phong có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Ban ngày, đối mặt với nhiều người trong bang, cảm giác đau từ vết bầm nhắc nhở cậu rằng vị trí này khó mà ngồi yên, phải đòi hỏi sự hoàn hảo không ngừng mới có thể cho Long Quyển Phong một lời giải thích. Dù Long Quyển Phong đã hồi phục xuất viện nhưng lòng cậu chưa từng bình yên. Cậu không thể để Long Quyển Phong phải lo lắng thêm bất kỳ điều gì nữa. Bởi vậy cho nên cậu dùng đau đớn để tự nhắc nhở mình, cậu cũng dần dần chấp nhận điều đó một cách vui vẻ.
Thế nhưng cậu không thể nào qua mặt được đại ca của mình. Cậu vừa nói "bị đụng" đã bị anh mắng ngay. Từ nhỏ đến lớn, Long Quyển Phong luôn nhìn thấu mọi lời nói dối của cậu. Trong cơn hoảng loạn, Tín Nhất cuối cùng cũng thú nhận rằng vết thương là do tự mình gây ra.
Không cần nhiều lời, cũng không phải xấu hổ, trước mặt Long Quyển Phong, cậu luôn có thể thẳng thắn bộc lộ mọi thứ. Vì vậy, cậu thú nhận chuyện này phần vì lo sợ Long Quyển Phong sẽ tức giận và làm tổn hại cơ thể vốn đã yếu ớt của anh. Cậu không biết liệu Long Quyển Phong có biết những hành động liều lĩnh cậu làm qua lời kể của những người khác hay không, nhưng lúc này, cậu không thể để Long Quyển Phong tức giận thêm nữa. Nhưng sự che giấu này rốt cuộc cũng bị Long Quyển Phong vạch trần, cậu chỉ có thể cúi đầu trước gương mặt không cảm xúc của Long Quyển Phong.
Long Quyển Phong cầm điếu thuốc bị bẻ trong gạt tàn, một lúc sau vỗ nhẹ vào đùi mình, "Nằm xuống đây."
Tới lúc bị phạt rồi.
Tín Nhất nghĩ chắc không thể tránh khỏi, nhưng cậu vẫn muốn thử thêm một lần. "Đại ca, để em tự đánh, anh nhìn và giám sát thôi, được không?"
Giọng cậu đầy cầu khẩn, lo sợ rằng hành động này sẽ làm đau thêm vết thương của Long Quyển Phong. Không ngờ Long Quyển Phong vẫn cứng rắn, nói nhẹ nhàng, "Tín Nhất, anh không bàn bạc với em. Nếu em cương quyết như vậy, thì sau này em có thể tự lo cho mình, coi như anh chết rồi, khỏi cần làm phiền anh nữa."
Long Quyển Phong luôn biết cách nắm lấy điểm yếu của Tín Nhất. Trải qua nỗi đau và tuyệt vọng khi người thân đi qua cửa tử, Tín Nhất không thể chịu được những lời này, run rẩy nói xin lỗi rồi nằm xuống. Câu không dám thả lỏng toàn thân vì sợ đại ca sẽ không chịu nổi nên cơ bắp đều căng cứng. Long Quyển Phong đánh mạnh một cái vào lưng cậu khiến mấy vết bầm tím nhức nhối trở lại. Tay chân Tín Nhất mềm nhũn, toàn thân không còn sức lực.
Khi bị cởi quần và đánh đòn như hồi nhỏ, đầu óc Tín Nhất quay cuồng, mặt đỏ tới tận tai kèm theo một cảm giác mơ hồ.
Cậu coi Long Quyển Phong là cha, là anh trai, và trong những thân phận đó, cậu còn thêm vào bộ lọc của một con chiên ngoan đạo. Cho nên, lúc vị thánh của cậu rơi xuống thần đàn, hình tượng mạnh mẽ của anh trong lòng Tín Nhất sụp đổ. Nhưng bây giờ, cậu lại được trải nghiệm sự trừng phạt lẫn sự dịu dàng từ Long Quyển Phong thêm lần nữa.
Đại ca đang phạt mình.
Cậu lặp đi lặp lại trong lòng, tìm lại chút cảm giác yên bình đã mất từ lâu.
Nằm trên đầu gối của Long Quyển Phong, da thịt phía sau bị bàn tay dày dặn đập mạnh khiến cho những vết bầm tím và đau đớn đều bị kích động.
Cảm giác không dễ chịu chút nào.
Suốt ba tháng không gần gũi với Long Quyển Phong, cậu đã xây dựng một bức tường dày quanh tim mình, nhưng không hiểu sao lại bị phá vỡ tất cả lúc này. Nước mắt liên tục chảy xuống, cậu chưa từng nghĩ mình sẽ yếu đuối đến thế, không biết vì đau hay vì lý do khác chẳng rõ. Long Quyển Phong không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đánh vào lưng Tín Nhất, chàng trai nằm trên đùi anh dường như đau đớn đến run rẩy, nhưng lại được bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve, rồi từ từ bình tĩnh lại.
Sau trận đòn, Long Quyển Phong kéo Tín Nhất dậy, để cậu ngồi trên đùi mình. Anh châm lại điếu thuốc khác, lần này Tín Nhất không lấy đi, chỉ run rẩy nhìn vào đầu điếu thuốc đang cháy dần. Dụi tắt điếu thuốc trong tay, Long Quyển Phong cuối cùng cũng lên tiếng, "Rốt cuộc cũng bị đánh đòn, hài lòng chưa?"
Tín Nhất cúi đầu không nói, bị Long Quyển Phong nắm cổ áo kéo lên, buộc phải ngẩng đầu. "Anh biết em đã vất vả suốt ba tháng qua. Vị trí bang chủ Long Thành Bang không dễ ngồi, từ nay về sau em phải cẩn thận mọi việc. Đừng làm những chuyện gây tổn hại nhiều hơn kẻ thù của em. Làm không tốt sẽ bị phạt. Em mới bắt đầu tiếp quản, còn bị phạt dài, hiểu chưa?"
Ý đại ca là mình làm chưa tốt.
Tín Nhất cúi đầu, lí nhí đáp, tâm trạng chùng xuống hẳn. Cậu cứ nghĩ đại ca sẽ dỗ mình, nhưng giờ mình là bang chủ rồi nên cảm xúc phải tự giải quyết thôi. Cậu tự an ủi mình.
Long Quyển Phong thấy Tín Nhất vẫn như vậy thì không nói gì, trong lòng thở dài, nhưng miệng vẫn nghiêm khắc hỏi, "Sao vậy, hỏi không trả lời, muốn bị đòn tiếp hả?"
Trong giọng anh lại có một chút bất lực và bảo vệ. Rõ ràng là muốn tìm một lối thoát cho Tín Nhất, nếu cậu còn cứng đầu nói xin lỗi, chịu phạt, thì thật không biết điều.
Tín Nhất dường như hiểu ra, nhẹ nhàng rúc vào lòng Long Quyển Phong, "Em không muốn bị đòn nữa đâu anh à, em đau lắm, mấy tháng nay em đau và mệt lắm… Em không muốn làm bang chủ nữa, làm bang chủ mệt mỏi quá…"
Lời thú nhận nhẹ nhàng trở thành sự yếu đuối, bất lực kèm theo tiếng khóc, Tín Nhất không chịu nổi nữa, ôm lấy cổ Long Quyển Phong khóc không thành tiếng. Long Quyển Phong dở khóc dở cười, sao lớn rồi mà nước mắt ngày càng nhiều thế này. Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng xoa lưng Tín Nhất rồi dịu dàng an ủi cậu, "Em sợ anh đến vậy sao? Thật ra ý anh là, em mới tiếp quản bang mình, dù chưa có ai dạy em nhưng em đã làm rất tốt rồi."
Anh dừng lại một chút, rồi tiếp tục, "Em nhớ nhé, chỉ cần anh còn sống một ngày, em luôn có một người để dựa vào, đừng tự ôm đồm mọi chuyện, biết chưa?"
Một câu nói đơn giản nhưng đầy ý nghĩa.
Cơn đau âm ỉ phía sau được xoa dịu, Tín Nhất ngước lên nhìn Long Quyển Phong, ánh mắt mang theo một chút hy vọng. Người trước mắt lại nói, "Làm bang chủ mệt lắm phải không? Vậy thì không làm nữa nhé. Em ra ngoài muốn làm gì cũng được, ở nhà với anh cũng được, chỉ cần em bình an, đại ca đã hài lòng rồi."
Anh nhẹ nhàng vuốt lưng Tín Nhất, dịu dàng vô bờ, như đang chữa lành nỗi đau, tuyệt vọng và bất an của Tín Nhất suốt ba tháng qua. Cậu chỉ nằm lại vào lòng Long Quyển Phong, nhẹ nhàng thề, "Không, em sẽ làm tốt, không để anh mất mặt đâu."
Long Quyển Phong khẽ mỉm cười, xoa đầu Tín Nhất, "Ngoan."
Nỗi đau ba tháng cuối cùng cũng tạm dừng, Tín Nhất cảm nhận được cơn đau quen thuộc phía sau, chưa bao giờ thấy lòng mình yên bình đến vậy.
Hoàn.
一一一一一一一一一一一一一一一一
T/N: Má ơi cái đoản văn này nó dài quãi...
Nhận xét
Đăng nhận xét