Trích đoạn nguyên tác Cửu Long Thành Trại về cặp đôi Long Quyển Phong và Tín Nhất: Di Nguyện

    

Trích đoạn nguyên tác Cửu Long Thành Trại về cặp đôi Long Quyển Phong và Tín Nhất: Di Nguyện





Tác giả: Dư Nhi

Thể loại: Nguyên tác Cửu Long Thành Trại

Pairing: Long Quyển Phong/Trương Thiếu Tổ x Tín Nhất

Nhân vật phụ: Địch Thu

Editor: AmberWS

Tình trạng: Hoàn (Oneshot)

Lời người edit: 

* Thường thì tui không có đọc nguyên tác hay truyện tranh vì tui chỉ coi phim thôi, mà chiều nay có bạn inbox tui gửi link truyện bên kia qua. Với trình Gu Gồ í ẹ của tui thì tui hiểu là bạn chủ post bên Tàu bản có sách và bản phát hiện được có hint Long Quyển Phong với Tín Nhất ngay từ truyện luôn 😂 Thảo nào bà kia hú hét quá 😂 Tui mò mẫm trong vô vọng với nhờ bạn bè dịch phụ vài chỗ nhưng không chắc đúng 100% đâu nha 😂 Ai chuyên tiếng Hoa thì góp ý giúp tui.

T/N: Cảm ơn bà gửi truyện cho tui, giờ mới biết còn có vụ này 😂


一一一一一一一一一一一一一一一一一一一


Tâm trạng Tín Nhất có hơi căng thẳng. 


Không nên chần chừ nữa, sau khi đồng ý giúp Địch Vỹ, Tín Nhất lái xe đến Nguyên Lãng. Từ sau cuộc họp luận tội lần trước, Tín Nhất chưa gặp lại Địch Thu. Lần này đụng mặt người xưa, Tín Nhất cảm thấy mối quan hệ ngày đó rất tồi tệ, bị các trưởng lão công khai xử phạt, nhưng không hề sợ hãi. Dù cho lần ở Ma Cau, cậu đã suýt chết trong tòa nhà đáng sợ đó cùng với AV, cậu vẫn không hề lo lắng.


Một người không sợ chết, còn gì có thể khiến cậu căng thẳng đây? 


Trong lòng mỗi người luôn có một vài người mà họ cảm thấy quý trọng và đáng kính. Dù có là chủ tịch công ty hay tập đoàn tài phiệt, đã gặp qua nhiều phong ba, hoặc đối mặt với nhiều kẻ thù, nhưng khi gặp lại những người trưởng bối này, bạn sẽ không tự chủ mà lộ ra sự ngây ngô và căng thẳng không lý do.


Không hẳn là sợ hãi, mà là một loại cảm xúc khó diễn tả.


Trên đường đến Nguyên Lãng, suy nghĩ của Tín Nhất trôi về mùa hè năm nào trong ký ức tuổi thơ.


Năm đó, Tín Nhất mới sáu tuổi.


Tín Nhất từ nhỏ đã được chú là Lam Sâm chăm sóc vì cha mẹ ly hôn. Lam Sâm là thám trưởng nổi tiếng thời bấy giờ, anh em kết nghĩa với Long Quyển Phong, cũng là cha đẻ của Lam Nam.


Một năm nọ, Lam Sâm phải ra nước ngoài vì việc gấp, nên gửi Tín Nhất cho Long Quyển Phong chăm sóc.


Long Quyển Phong dẫn Tín Nhất đi gặp Địch Thu ở một nhà hàng trong Cửu Long Thành. Lúc đó, mối quan hệ của hai người chưa tan vỡ, còn Long Quyển Phong thì đang sống cuộc sống nửa về hưu.


"Đại ca, sao lại mang theo nhóc con này?" Địch Thu vuốt đầu Tín Nhất: "Thằng nhóc này trông thông minh đấy, ở đâu ra vậy?"


"Nó tên là Tín Nhất, cháu của A Sâm đấy." Long Quyển Phong uống một hớp trà: "A Sâm dẫn cả nhà sang Malacca thăm người thân, còn nó thì nhất quyết ở lại Hong Kong, nên cậu ta giao cho tôi chăm sóc."


"Cá tính đấy." Địch Thu nhẹ nhàng nhéo má Tín Nhất: "Gọi anh Thu đi, lát nữa dẫn nhóc đi ăn kem."


Tín Nhất đẩy tay Địch Thu ra: "Đừng đụng vào tôi."


"A Sâm nói nó nhỏ vậy thôi chứ vừa nghịch ngợm vừa nóng tính đấy, hay đánh nhau tới nỗi mình mẩy bầm tím. Có lần một chọi ba đánh gãy luôn răng đối thủ."


"Chà! Dữ dội thiệt nha, đã bạo gan còn đẹp trai nữa. Mốt nó lớn thì cho vào hội đi, biết đâu trở thành ngôi sao tương lai của 'Long Thành Bang'! Haha!"


Tín Nhất không để ý đến Địch Thu, tiếp tục ăn bánh bao xá xíu của mình. 


Long Quyển Phong nói đúng, Tín Nhất vừa nóng tính vừa hiếu chiến. 


Ngày thứ hai ở Cửu Long Thành, cậu đã xô xát với người khác trên sân bóng. Dù đối phương đông hơn, nhưng Tín Nhất không hề sợ, cứ đánh trước rồi tính sau.


Kết quả là mấy đứa trẻ bị cậu đánh cho phải bò lăn lóc rời khỏi sân bóng. Chiến thắng không chỉ mang lại cho Tín Nhất những vết thương khắp người mà còn là...


Một trận "đòn roi".


Long Quyển Phong biết cậu đánh nhau nên tối đó đã dùng roi mây để dạy dỗ Tín Nhất một cách nghiêm khắc.


"Đã nói không được đánh nhau mà không nghe lời, còn làm gãy răng người ta!"


Long Quyển Phong vừa nói vừa vung roi mây quất vào mông Tín Nhất, vậy mà dù chịu hơn chục cái cậu vẫn không hé răng.


"Thằng nhóc này chịu đòn giỏi thật, lợi hại nha!" Địch Thu cười nói.


"Nếu còn tái phạm, anh sẽ đánh gãy tay em!" Long Quyển Phong đặt roi xuống: "Tối nay phạt đứng, không được ăn cơm."


Dù Tín Nhất phản kháng, nhưng cậu rất tôn trọng và sợ Long Quyển Phong, không dám cãi lời anh.


Tối đó, Tín Nhất đứng trong phòng, đến khi Địch Thu ăn xong quay về, cậu vẫn đứng yên một chỗ không kêu một tiếng.


Địch Thu cầm một túi giấy lắc lư trước mặt Tín Nhất: "Nhóc con chắc đang đói lắm chứ gì. Chỉ cần gọi một tiếng 'anh Thu' thì cái bánh bao xá xíu nóng hổi này sẽ là của nhóc."


Tín Nhất rất đói, nhưng tính cậu cứng rắn nên chỉ cúi đầu, không thèm nhận sự thương hại của Địch Thu.


"Không đói thật hả?" Địch Thu mở túi giấy, mùi thơm của bánh bao xá xíu tỏa ra: "Thật sự rất thơm, nhóc không muốn ăn sao?"


Tín Nhất nắm chặt quần, cố nén cơn thèm muốn.


"Bánh bao xá xíu này ngon lắm đấy, nếu nhóc không ăn thì đây ăn sẽ ăn hết đó." Địch Thu lấy một cái bánh bao ra, làm bộ đưa vào miệng.


Tín Nhất rất muốn giật lấy cái bánh bao đó, nhưng cậu cố kìm nén, nước mắt chực trào.


"Thằng nhóc cứng đầu." Địch Thu đặt túi bánh bao xuống bên chân Tín Nhất: "Đói mà không ăn sẽ bị lả người cho coi."


Nói xong, Địch Thu bước vào phòng. Tín Nhất liếc nhìn túi bánh bao dưới chân, ánh mắt đầy thèm thuồng, bụng thì đói cồn cào, nhưng vẫn cố gắng nhịn.


Vài phút sau, Long Quyển Phong cầm một chai rượu thuốc trở về.


Thấy Long Quyển Phong, Tín Nhất ngay lập tức đứng thẳng lưng, tư thế nghiêm như chào cờ, sợ bị la.


Long Quyển Phong nhìn túi bánh bao: "Sao không ăn?"


Túi bánh bao đó thực ra là Long Quyển Phong nhờ Địch Thu đem cho Tín Nhất, còn anh cố tình về muộn hơn Địch Thu để Tín Nhất tranh thủ ăn. Ai mà ngờ Tín Nhất bé nhỏ lại cứng đầu hơn anh tưởng, nhịn đói cả ngày mà vẫn không chịu đụng vào cái bánh nào.


Long Quyển Phong nhìn Tín Nhất đang co ro bên cạnh, ánh mắt không khỏi xót xa.


"Anh không cho em ăn mà..."


"Khờ ghê, ngồi xuống đây nào."


Tín Nhất vừa ngồi đã thấy mông nóng rát, cậu nghiến chặt răng, không rên tiếng nào.


Long Quyển Phong ngồi bên cạnh Tín Nhất, để cậu nằm úp lên đùi mình, rồi thoa rượu thuốc cho cậu.


"Đau không?" Long Quyển Phong hỏi.


"Dạ không." Tín Nhất đáp.


"Đói không?" Long Quyển Phong hỏi tiếp.


"Dạ đói." Tín Nhất thừa nhận.


"Anh Tổ dẫn em đi ăn nhé, chịu không?"


"Dạ chịu."


"Muốn ăn gì nào?"


"Xá xíu nóng! Và trà sữa lạnh ạ!"


"Tốt lắm!" Long Quyển Phong cười. "Nhỏ mà khẩu vị già dặn ghê." 


Long Quyển Phong nắm tay Tín Nhất bước ra cửa: "Anh Tổ đánh em, em có giận anh không?"


"Dạ không!" Tín Nhất trả lời ngay.


Tính tình Tín Nhất tuy cứng đầu vậy đó, nhưng mà lại rất kính trọng Long Quyển Phong.




Hoàn.

一一一一一一一一一一一一一


T/N: Hóa ra chúng ta không cô đơn trong công cuộc đẩy thuyền à, vì tác giả đẩy phụ   😂 


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Long Quyển Phong x Tín Nhất] Sưởi ấm cơ thể

[Long Quyển Phong x Tín Nhất] Tình yêu cấm kỵ - Phần 2 (18+)

[Long Quyển Phong x Tín Nhất] Cai Thuốc