[Long Quyển Phong x Tín Nhất] Mê Luyến - Phần 2 (18+)

      

Mê Luyến - Phần 2 (18+)




Tác giả: Mộng Dưới Mây

Thể loại: Đam mỹ, Đồng nhân Cửu Long Thành Trại, H, Ngọt, 1x1, HE

Pairing: Long Quyển Phong/Trương Thiếu Tổ x Tín Nhất

Editor: AmberWS

Tình trạng: Hoàn (Oneshot)

Lời người edit: 

- Mình một chữ tiếng Trung cũng không biết, nên quá trình edit có lẽ sẽ có sai sót và có chém gió một ít. Do quá thích cp Long Quyển Phong với Tín meo meo nên mới tập tành làm truyện. Bài gốc mình để bên trên cho bạn nào muốn đọc, mong mọi người góp ý nhẹ nhàng nà~

- Truyện chưa xin phép tác giả. 

- Có bê đi đâu thì hú mình nhe, nhắn bên dưới post này là được.


* Như thường lệ, toi muốn thấy anh Phong ghen hihihi =))))))))


Lời tác giả: 

Dựa trên bối cảnh "Cũng có những điều khiến Tín Nhất sợ hãi", cựu bang chủ chủ Long Quyển Phong X bang chủ hiện tại Tín Nhất


Chưa đọc phần trước cũng có thể xem đây như một câu chuyện độc lập


Cẩn thận xuất hiện Long Quyển Phong dịu dàng ở mọi giây.


Cẩn thận xuất hiện Tín Nhất được cưng chiều ở mọi khía cạnh.



一一一一一一一一一一一一一一一一一一一

Đêm dần buông xuống, Tín Nhất vốn định thay một bộ đồ đơn giản cho thoải mái nhưng lại bị phong cảnh ngoài cửa sổ thu hút sự chú ý. Kể từ khi được Lam Sâm gửi đến bên cạnh Long Quyển Phong, số lần cậu qua đêm bên ngoài thành trại đếm trên đầu ngón tay, cho nên cậu đã gần quên đi vẻ đẹp của trời đêm với đèn đường neon rực rỡ. Cậu nhìn say mê tới nỗi không nhận ra thời gian trôi qua, cho đến khi cửa bị gõ mới nhận ra mình vẫn chưa thay đồ.


Tín Nhất không muốn để Thập Nhị Thiếu chờ ở hành lang, cậu nghĩ rằng dù sao hai người cũng lớn lên cùng nhau, mà cả hai đều là nam, trước đây bọn họ cũng đã nhiều lần cởi trần đánh nhau, thay đồ trước mặt nhau cũng không sao. Thế nên cậu mở cửa cho đối phương vào chờ, ai ngờ người đứng trước cửa lại là Long Quyển Phong.


Người đàn ông cao ráo với bờ vai rộng và eo thon được bộ vest đen ôm trọn. Rõ ràng anh chưa về phòng mình mà đi thẳng đến đây. Long Quyển Phong im lặng, mái tóc bạc xám và đường chỉ vàng trên áo vest không hề xung đột với nhau mà ngược lại càng tôn lên vẻ trang nhã nhẹ nhàng và uy nghi tiềm ẩn của người đàn ông, khiến tim Tín Nhất đập lỗi một nhịp.


"Đại ca, anh xong việc rồi à?"


Tín Nhất chào đón anh vào rồi thò đầu ra ngoài nhìn quanh kiểm tra, chắc chắn coi Thập Nhị Thiếu đến chưa rồi mới đóng cửa lại. Long Quyển Phong lấy một chai thuốc mỡ từ túi ra rồi đặt lên bàn trà: "Hổ ca của em cho thuốc trị sẹo, sáng nay anh nhờ anh ấy mang tới. Sáng, trưa, tối ba lần, anh giúp em bôi."


Tín Nhất chạy tới cầm chai thuốc mỡ lên xem kỹ thì thấy toàn là chữ nước ngoài, không phải tiếng Anh nên cậu không hiểu gì. Tín Nhất để xuống rồi ôm lấy eo Long Quyển Phong, cọ đầu vào người anh: "Anh tốt nhất."


Sắc mặt Long Quyển Phong cuối cùng cũng dịu lại, anh nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi cậu. Niềm vui của Tín Nhất hiện rõ trên gương mặt sau đó cậu kéo Long Quyển Phong đến bên cửa sổ rồi huyên thuyên về vẻ đẹp của cảnh đêm bên ngoài, chưa kịp nhận được phản hồi, đã bị Long Quyển Phong ôm từ phía sau.


Rồi Tín Nhất bị Long Quyển Phong ép hôn đến bây giờ. Áo khoác vest bị cởi ra chẳng cho cậu cơ hội thay đồ khác. Long Quyển Phong hôn Tín Nhất thật sâu như muốn nhận được sự đáp lại, anh hôn hết lần này đến lần khác, mang theo một sự chiếm hữu mạnh mẽ kèm chút lo lắng.


Có phải anh đang ghen không?


"Tín Nhất, thay đồ xong chưa? Đi thôi nè!"


Khung cảnh lãng mạn trong phòng bị tiếng gõ cửa phá vỡ, Tín Nhất muốn ngồi dậy nhưng bị tay Long Quyển Phong vuốt ve eo giữ lại.


Long Quyển Phong hôn cậu sâu hơn, hơi thở nóng bỏng và hương nước hoa cổ điển nhẹ nhàng vờn quanh khiến cậu ngây ngất. Tín Nhất bị hôn đến thiếu oxy, cậu gọi một tiếng đại ca nghe thật mềm mại, giọng nói quyến rũ làm chính cậu cũng ngạc nhiên. Long Quyển Phong lại rất hài lòng, giọng anh khàn khàn đáp lại: "Ngoan," ngón tay cũng rời khỏi áo sơ mi Tín Nhất, nhưng bàn tay ở eo vẫn lưu luyến, vuốt ve làn da mịn màng của cậu.


Cửa lại bị gõ ba tiếng, cuối cùng đôi uyên ương khó chia lìa cũng chịu tách ra một chút. Long Quyển Phong hôn nhẹ lên mũi Tín Nhất rồi vỗ nhẹ mông cậu, ra hiệu có thể đi gặp Thập Nhị Thiếu.


Tín Nhất thở gấp, đôi mắt xinh đẹp phủ một lớp sương mù dày đặc, má và cổ cậu hồng lên như quả đào chín, còn chỗ da thịt Long Quyển Phong chạm vào thì nóng bừng, chưa kể bên dưới đã có phản ứng rõ rệt. Tình trạng cậu như vậy không thể mở cửa, cũng chẳng thể cùng Thập Nhị Thiếu đi dạo trên phố nữa rồi.


Tín Nhất tức lắm mà không biết làm sao đành đổ lỗi hoàn toàn cho đại ca của mình, rồi còn âm thầm tính toán bù đắp lại thiệt thòi vừa chịu, hoàn toàn quên mất chuyện mình vừa chủ động định cởi quần áo và thắt lưng của người ta. Long Quyển Phong không biết tâm trạng của cậu, anh vừa dùng ánh mắt thúc giục cậu mau đi hẹn hò, vừa tựa lưng vào tay ghế sofa, lơ đãng nhích cánh tay, đặt nhẹ hai bên cơ thể. Gân xanh hiện rõ trên bắp tay anh, bờm rồng xanh theo nhịp thở nhẹ nhàng phập phồng như thể giây phút tiếp theo sẽ bật ra khỏi lớp vải vóc vướng víu kia.


Tín Nhất như bị mê hoặc bởi cảnh xuân tuyệt đẹp trước mặt, cậu hôn lên ngực Long Quyển Phong, còn tay thì nhẹ nhàng trượt xuống chỗ căng phồng dưới lớp quần của người đàn ông. Long Quyển Phong giật mình, vội vàng điều chỉnh tư thế, đỡ lấy hông Tín Nhất và nâng cậu lên. Tín Nhất nhìn anh với ánh mắt vô tội, tay vẫn di chuyển chậm rãi, khiến Long Quyển Phong phải hít một hơi thật sâu.


"Em ngốc, lưng không đau à?"


Nhận ra Long Quyển Phong thở gấp, Tín Nhất cười ranh mãnh, áp sát hôn lên khóe môi anh: "Em hết òi. Tối qua anh không ngủ ngon mà hôm nay còn nhiều sức thế?"


Tín Nhất ám chỉ như vậy, còn Long Quyển Phong giận vì cậu bị thương còn khiêu khích mình khiến lòng hơi nổi lửa, thế là anh bóp mông cậu mạnh hơn: "Em bị nhiều người tán tỉnh như vậy, anh có thể không phản ứng được sao?"


Giọng Long Quyển Phong thấp thoáng ghen tị, Tín Nhất cười khẽ dựa vào vai anh: "Anh ghen à?"


Long Quyển Phong cười lạnh: "Trong thành trại mỗi ngày có chục tên nhóc tán tỉnh em, hôm nay tham dự hội nghị càng nhiều, ít nhất ba bốn chục người. Nếu mỗi ngày anh đều ghen vì em bị tán tỉnh, anh còn cần ăn uống gì nữa? Ghen đã đủ no rồi."


Tín Nhất "chà" một tiếng, ngạc nhiên trước lời nói của đại ca mình: "Sao anh nói quá lên vậy? Hôm nay tổng số người tham dự hội nghị làm gì tới ba bốn chục người chứ?"


Long Quyển Phong liếc cậu một cái: "Tính cả nhân viên phục vụ và tài xế vào thì có rồi."


Tín Nhất thấy Long Quyển Phong vô lý cực kỳ, nhưng mà nghĩ lại đối với người đang ghen thì nói lý lẽ làm gì? Thế là cậu không thèm tranh cãi với Long Quyển Phong nữa, mà dùng miệng để bày tỏ kháng nghị. Long Quyển Phong bị cậu ép lên lưng ghế sofa, hơi thở hỗn loạn và môi lưỡi hai người quấn quýt phát ra tiếng nước mờ ám.


Tiếng gõ cửa không còn vang lên nữa, có lẽ Thập Nhị Thiếu đã đi rồi.


Căn phòng chìm trong bóng đêm, Tín Nhất quỳ trên người Long Quyển Phong, trong mắt là ánh đèn rực rỡ của cảng Victoria và đôi mắt dịu dàng nhẫn nại của người đàn ông. Long Quyển Phong lo lắng cho vết thương của cậu nên vốn không định làm, nhưng Tín Nhất lại kề bên tai anh giả vờ khóc, lẩm bẩm về việc mình mất sức hút nên bị bỏ rơi, nào là Long Thành Bang sẽ có Long tẩu mới, khiến Long Quyển Phong không thể làm ngơ nổi nữa.


Chỉ là việc nới rộng cho cậu đã mất gần một giờ, còn chưa bước vào chủ đề chính mà giọng Tín Nhất đã khàn đi, bám vào vai Long Quyển Phong khóc thút thít. Long Quyển Phong dỗ cậu ngoan đừng khóc, không muốn cậu uốn cong lưng quá mức nên xoay người cậu lại, ôm eo bụng cậu từ phía sau chầm chậm tiến vào.


Băng trắng do Long Quyển Phong tự tay thay sáng nay lộ ra trước mắt anh, bất giác như vết sẹo rạch qua tim khiến anh không kiềm chế được mà cúi xuống hôn. Anh không ngừng hối tiếc, từ bảy năm trước khi Tín Nhất quyết định gia nhập bang, đến khi Tín Nhất lần đầu tiên trở thành lưỡi dao trong bóng tối của anh, giúp anh giải quyết phiền phức và bị thương, đến bây giờ Tín Nhất thay anh trở thành Long Đầu bị ràng buộc bởi quyền lực.


Nếu Tín Nhất không vì anh mà đi theo con đường này, bây giờ sẽ thế nào?


Trong đầu Long Quyển Phong không thể quên hình ảnh Tín Nhất tươi cười rạng rỡ vẫy tay nói "See you tomorrow". Nếu lúc đó anh gửi cậu ra nước ngoài du học, rời xa nơi hỗn tạp này, có phải bây giờ cậu đã có một cuộc sống khác hay không? Cậu thông minh như vậy, có tài như vậy, linh hoạt như vậy...


Long Quyển Phong nghĩ ra hơn một trăm chữ để khen ngợi cậu.


Bây giờ mối quan hệ của họ chưa được công khai, hơn nữa dư luận cho rằng họ đang tranh giành quyền lực. Nếu Tín Nhất hối hận... có lẽ vẫn còn kịp.


Suy nghĩ của Long Quyển Phong rối bời nên động tác bên dưới vô tình có hơi mạnh thêm làm Tín Nhất bật ra tiếng kêu nhỏ. Tín Nhất không biết vết thương đang lành khiến cậu nhạy cảm, hay lưng cậu vốn dĩ trời sinh đã thế, nên khi những nụ hôn nhẹ nhàng như điện của Long Quyển Phong lướt qua sống lưng, cậu không kiềm chế được mà run rẩy. Long Quyển Phong hôn lên tai cậu, giọng anh trầm ấm thì thầm gọi cậu "cục cưng".


Lần đầu tiên trong đời, Tín Nhất cảm thấy sự dịu dàng của Long Quyển Phong vô cùng xấu. Ngay cả việc đưa vào chậm rãi và những câu hỏi thường xuyên "có đau không", "có khó chịu không", "em cảm thấy thế nào" của anh đều trở thành một loại tra tấn. Nước mắt che mờ tầm nhìn, Tín Nhất khổ sở cầu xin Long Quyển Phong nhanh hơn, rồi sau đó bị một lần thúc sâu và chậm đáp lại khiến cậu bật khóc.


Một nụ hôn ngọt ngào rơi trên cổ cậu, Tín Nhất nghe Long Quyển Phong thở dài gần như ai oán.


"Em có hối hận không?"


Tín Nhất quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy ánh mắt trầm lặng của người đàn ông, cuối cùng cũng hiểu ra lý do sự im lặng và lơ đãng vô cớ của Long Quyển Phong hôm nay. Con dao dài chém vào lưng cậu tối qua ngược dòng thời gian đâm vào Tín Nhất của bảy năm trước.


Tín Nhất nhớ lại lần cậu bị thương nặng bảy năm trước. Khi Tứ Tử băng bó cho cậu, cậu đau đến rơi nước mắt và cầu xin Tứ Tử đừng nói cho Long Quyển Phong. Tứ Tử không trả lời, chỉ chỉ về phía sau cậu. Long Quyển Phong im lặng đứng sau, hút không biết bao nhiêu điếu thuốc đến nỗi tàn và đầu lọc rơi đầy đất. Sau khi thấy cậu được băng bó xong thì câu đầu tiên anh hỏi cậu là có hối hận không?


Tín Nhất không suy nghĩ mà đáp không hối hận. Long Quyển Phong dập điếu thuốc, cười gượng gạo cảnh báo đó là lần cuối cùng cậu có thể thay đổi ý định.


Nhưng hôm nay, sau bảy năm, dù cậu và Long Quyển Phong đã trở thành người yêu, thậm chí cậu cũng đã đảm nhận vị trí Long Đầu, Long Quyển Phong vẫn nhẹ nhàng hỏi cậu có hối hận không? Như thể dù cậu có đưa ra quyết định tồi tệ đến đâu, Long Quyển Phong vẫn cho cậu một lối thoát, và để lại những khó khăn chưa biết trước cho bản thân mình.


Hơn mười năm sát cánh bên nhau, hơn mười năm nuôi dưỡng ân tình, hơn mười năm yêu thương sâu đậm, làm sao có thể hối hận chỉ vì một vết thương nhỏ?


Tín Nhất nghiêng đầu tìm môi Long Quyển Phong, trước khi anh kịp nói thêm, cậu đã ngăn lại bằng một nụ hôn.


"Được ở bên anh, em không hối hận."


----------


Cuối cùng, Tín Nhất vẫn như ý đến được cảng Victoria.


Hôm nay có nhiều nhà đầu tư nước ngoài đến dự hội nghị. Bởi vì họ hiếm khi đến Hong Kong nên ban tổ chức đặc biệt sắp xếp chương trình tham quan cảng Victoria ban đêm, có người dẫn đoàn. Hội nghị lần này quy mô lớn, một số phóng viên theo sát đoàn, giơ máy ảnh chụp lại khoảnh khắc này để làm tư liệu cho báo sáng mai.


Hong Kong tháng bảy ẩm ướt và nóng bức vô cùng khiến Tín Nhất chỉ muốn mặc áo sơ mi, nhưng bị Long Quyển Phong lấy lý do "người bị thương sức đề kháng sẽ giảm", bắt cậu phải khoác thêm áo khoác, kết quả là đi chưa đến trăm mét Tín Nhất đã nóng không chịu nổi nữa.


Cậu cởi áo khoác ra nhét vào tay Long Quyển Phong rồi viện cớ mình bị thương không có sức cầm áo, xong đợi Long Quyển Phong vắt áo khoác lên tay, cậu mới cười tít mắt nắm tay Long Quyển Phong. Long Quyển Phong bó tay nói nắm tay không phải càng nóng thêm à? Tín Nhất hừ một tiếng bảo tay nóng còn hơn lòng lạnh.


Về khoản ngụy biện, Tín Nhất tự nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất. Long Quyển Phong bật cười, biết không cãi lại được nên đành để cậu nắm tay mình đi, nhưng khi thấy đoàn phóng viên và khách mời đông đúc thì buông tay ngay.


Ai lại vừa làm tình với người yêu trên cửa sổ xong đã lật mặt lơ người ta chứ? 


Tín Nhất đang muốn bùng nổ tới nơi thì người bạn nước ngoài buổi chiều trò chuyện với cậu mắt sáng lên, từ trong đám đông chạy đến, tự nhiên thu hút sự chú ý của các phóng viên.


"Anh Lam, chào buổi tối, không ngờ gặp anh ở đây! Anh không khỏe sao?"


Tín Nhất hơi cau mày nhưng vẫn lễ phép trả lời: "Chào buổi tối. Tôi vừa nghỉ ngơi một chút, cảm thấy ổn hơn rồi."


Người này rõ ràng có chương trình tham quan do ban tổ chức sắp xếp, vậy mà còn mời mình cùng đi dạo, chắc kèo không có ý tốt.


Tín Nhất hiểu rõ nên định tìm cớ trốn, nhưng bị đối phương nắm cổ tay: "Đi theo đoàn tham quan chán quá, mình cùng đi dạo quanh đây nhé!"


Cậu còn chưa kịp nghĩ ra chiêu thoát thân thì người đàn ông bên cạnh đã nhanh chóng nắm cổ tay anh bạn nước ngoài, ngón tay Long Quyển Phong áp sát vào xương của anh chàng khiến đối phương đau đến mức phải buông tay.


"Cậu ấy chưa hồi phục hoàn toàn, không đi xa được, hôm nay không thể đi cùng cậu."


Sau khi Long Quyển Phong lên tiếng, đối phương mới giả vờ xin lỗi: "Xin lỗi, đây là?"


Dù đã thay đồ thường nhưng vẫn có phóng viên nhận ra hai người đứng đầu Long Thành Bang tiền nhiệm và đương nhiệm. Vừa rồi mấy phòng viên này còn vây quanh phỏng vấn các nhà đầu tư nước ngoài, còn giờ thì đều hướng về phía họ, có người còn giơ máy ảnh nặng trịch lên tính chụp.


Một kế hoạch táo bạo hình thành trong đầu Tín Nhất, cậu thân mật khoác lấy người bên cạnh, dựa đầu vào vai Long Quyển Phong: "Ba tôi."


Biểu cảm của người bạn nước ngoài thay đổi nhẹ, một mặt vì khoảng cách tuổi tác mà tin tưởng mối quan hệ của họ, còn mặt khác thì thấy hành động quá thân mật này mà đâm ra ngờ ngợ.


Tín Nhất không để ý biểu cảm của anh chàng, sau khi giới thiệu Long Quyển Phong xong thì rất tự nhiên buông tay, cậu nhìn áo khoác trên tay anh ám chỉ: "Đến gần biển, em thấy hơi lạnh rồi."


Rõ ràng tay em còn đang đổ mồ hôi. Bé con dối trá.


Long Quyển Phong nhìn thấu mánh khóe của cậu. Sau đó anh thấy đám phóng viên bao vây họ và cái nháy mắt lém lỉnh của Tín Nhất, anh không nhịn được cười. Anh biết rõ đây chính là câu trả lời của Tín Nhất.


Anh cẩn thận mặc lại áo khoác cho Tín Nhất, chỉnh lại cổ áo và cà vạt cho cậu. Sau khi kiểm tra một lượt, anh hài lòng và rút tay về.


"Cảm ơn ba."


Tín Nhất cười tít mắt, đôi mắt cậu sáng hơn cả vầng trăng lưỡi liềm ngự trên bầu trời đêm xa xa. Trong ánh mắt ấy chứa đựng tình yêu mãnh liệt và những tia sáng lấp lánh. Khoảnh khắc Tín Nhất, bang chủ hiện tại của Cửu Long Thành Trại, thân mật hôn Long Quyển Phong, Long Đầu tiền nhiệm, đã được ghi lại trong những ánh đèn flash xung quanh.


Chắc chắn bức ảnh họ hôn nhau sẽ được in trên trang nhất của báo sáng mai.


Long Quyển Phong nghĩ vậy, rồi anh đặt tay lên gáy Tín Nhất, bá đạo hôn sâu thêm.


------------


Tiểu kịch trường


Tín Nhất không hứng thú với buổi đấu giá lắm, mãi cho đến khi tiệc tối bắt đầu mới có phấn chấn xíu. Cậu tự nhiên ngồi cạnh Thập Nhị Thiếu sau đó xin lỗi vì lỡ cuộc hẹn hôm qua.


Tín Nhất: "Hôm qua xin lỗi nha, lúc tôi thay đồ phát hiện vết thương rách ra, bị đại ca kéo đi bệnh viện băng lại nên không kịp nói với cậu..."


Thập Nhị Thiếu cười khẩy: "Rồi băng bó xong cùng Long ca đi dạo lãng mạn ở cảng Victoria chứ gì? Lam Tín Nhất, tôi không mua báo không có nghĩa là tôi mù."


Tín Nhất: "..."


Thập Nhị: "Cậu biết tôi đứng ngoài gõ cửa bao lâu không?"


Tín Nhất: "Xin lỗi..."


Thập Nhị: "Cũng không lâu lắm, mới một phút thôi."


Tín Nhất: "Vậy cậu ấm ức cái gì chớ?"


Thập Nhị Thiếu: "Vì trong một phút đó, tôi bị tra tấn ở cửa, nghe thấy những thứ không nên nghe, tâm hồn trẻ thơ của tôi bị tổn thương nặng nề."


Tín Nhất nghiêm túc hỏi: "Cậu nghe thấy gì á? Hình như chúng tôi không phát ra âm thanh gì mà?"


Thập Nhị Thiếu phẫn nộ: "Quả nhiên cậu ở trong phòng, còn nhất quyết không thèm mở cửa cho tôi! Cuối cùng cũng mắc câu!"


Tín Nhất cạn lời, nhắm mắt thở dài, tay nắm áo khoác định cởi ra: "Được thôi, muốn tôi mở cửa tức là muốn nhìn chứ gì? Để tôi diễn cho cậu xem trước mặt mọi người luôn!"


Thập Nhị Thiếu hoảng hồn chạy trốn sau lưng Hổ ca: "Cậu biến đi! Đồ khốn! Đừng tiến lại đây! Cậu là bang chủ Long Thành Bang, tôi chỉ là bảo kê Miếu Đường, chơi không lại đâu!! Anh ơi, cứu em!"


Tín Nhất cười đắc thắng, ngồi xuống chọc chọc ngực Long Quyển Phong: "Thập Nhị Thiếu nói không muốn ngồi cạnh bang chủ, bên cạnh anh không phải còn chỗ trống sao?"


Long Quyển Phong hiểu ý, cười híp mắt vỗ ghế bên cạnh: "Không ngờ cậu lại có chí lớn như vậy, đã bắt đầu học diễn xuất rồi? Lại đây, ngồi cạnh tôi, tôi diễn cho cậu xem."


Thập Nhị Thiếu mỉm cười: "Cảm ơn Tín Nhất ca và Long ca đã quan tâm. Em thấy Miếu Đường gần đây lắm, để em về nhà ăn cơm vậy."


Tiểu kịch trường END.


----------------

Toàn văn hoàn



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Long Quyển Phong x Tín Nhất] Sưởi ấm cơ thể

[Long Quyển Phong x Tín Nhất] Tình yêu cấm kỵ - Phần 2 (18+)

[Long Quyển Phong x Tín Nhất] Cai Thuốc