[Long Quyển Phong x Tín Nhất] Nửa đời
Nửa đời
Tác giả: Đêm Đèn Hoa 123456
Thể loại: Đam mỹ, Đồng nhân Cửu Long Thành Trại, Đoản văn, 1x1, HE
Pairing: Long Quyển Phong/Trương Thiếu Tổ x Tín Nhất
Editor: AmberWS
Tình trạng: Hoàn (Oneshot)
Lời người edit:
- Mình một chữ tiếng Trung cũng không biết, nên quá trình edit có lẽ sẽ có sai sót và có chém gió một ít. Do quá thích cp Long Quyển Phong với Tín meo meo nên mới tập tành làm truyện. Bài gốc mình để bên trên cho bạn nào muốn đọc, mong mọi người góp ý nhẹ nhàng nà~
- Truyện chưa xin phép tác giả.
- Có bê đi đâu thì hú mình nhe, nhắn bên dưới post này là được.
Lời tác giả: Bối cảnh sau trận đại chiến, tất cả đều sống sót.
一一一一一一一一一一一一一一一一一一一
Chiều hôm đó, có một chiếc xe hơi màu đen kín đáo dừng lại bên bờ sông.
"Tín Nhất! Về gặp Long ca hả?"
"Dạ!" Người thanh niên được gọi tên nhìn quanh tìm người nói, rồi nở một nụ cười tươi rói, nâng cao vật đang ôm trong tay rồi hất cằm lên đáp lại, "Em đến thăm đại ca đây!"
Người phụ nữ có mái tóc uốn xoăn chỉ về phía sau từ xa, "Không cần về nhà đâu, ảnh đang ở tiệm cắt tóc."
"Em biết rồi!"
---------------
Thành Trại cuối cùng cũng bị phá bỏ.
Trương Thiếu Tổ nói rằng mình già rồi, sức khỏe không tốt nữa, các thế hệ trẻ như Tín Nhất và Thập Nhị Thiếu sẽ tiếp quản băng nhóm sau này. Vì thế, anh dọn ra khỏi khu vực sầm uất rồi tìm một nơi yên tĩnh để an hưởng tuổi già. Tín Nhất đã mua cho anh một ngôi nhà ở quê và xây một vườn rau nhỏ, bắt đầu sống như người bình thường.
Những người hàng xóm cũ ở Thành Trại cũng dọn ra, phân tán khắp Hồng Kông, còn một số theo Tín Nhất. A Thất cũng mua nhà gần đó, không xa nhà họ Trương là bao.
---------
"A Hoàng! Nhớ tao không!" Một con chó đen lớn chạy đến, nó không sủa mà chỉ vẫy đuôi điên cuồng. Tín Nhất cúi xuống rồi xoa mạnh đầu nó làm mớ lông bù xù mà nó cũng không giận.
Nhìn từ xa cậu đã thấy tiệm cắt tóc, còn Trương Thiếu Tổ đang dọn dẹp những thùng hàng. Lam Tín Nhất đặt đồ xuống rồi chạy đến giúp anh. Cậu nhìn vào thùng hàng xong nhăn mặt: "Đại ca — tại sao anh lại uống rượu nữa!"
"Cái gì trong tay em thế?" Trương Thiếu Tổ lơ đễnh đóng nắp thùng, chỉ vào túi đồ dưới đất.
Sự chú ý của Tín Nhất lập tức bị thu hút: "Thuốc bổ đấy!"
Tín Nhất cúi xuống lấy từng món ra vừa lẩm bẩm.
"Cái này tăng cường miễn dịch... cái này bảo vệ mắt, cái này... hình như là ngừa loãng xương..."
Trương Thiếu Tổ khoanh tay nhìn đống đồ mà nhăn mặt: "Nhiều quá rồi."
"Nhiều gì đâu! Bác sĩ bảo anh phải nghỉ ngơi và bồi bổ cơ thể." Tín Nhất ngẩng lên nhìn anh, giơ một hộp thuốc, "Cái này uống mỗi ngày một lần, đừng quên!"
Hỏi vài lần, thấy anh gật đầu không kiên nhẫn, cậu mới hài lòng, nhanh chóng xếp tất cả đồ bổ vào túi và để ở nơi dễ thấy nhất trong tủ.
Cuối cùng sau một hồi bận rộn, khi Trương Thiếu Tổ ngồi xuống, Tín Nhất cũng thoải mái nằm trên ghế bên cạnh. Cậu hạ lưng ghế xuống, quay đầu nhìn quanh rồi đột nhiên nhớ ra điều gì, cười gian: "Tại sao anh không tìm Hổ ca vậy? Đừng nói là... anh lại thua bài Hổ ca nữa nha?"
Trương Thiếu Tổ không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ uống trà. Tín Nhất chu môi, vừa nhắm mắt thì nghe thấy anh thật sự trả lời: "Đúng rồi."
Nói xong, anh với tay lấy thuốc lá.
"Sao anh lại hút thuốc, bác sĩ bảo không được mà." Tín Nhất nhướng mày, hai ngón tay giữ lấy điếu thuốc định đưa lên miệng của Trương Thiếu Tổ, rồi dí mạnh vào gạt tàn, sau đó cậu vòng ra sau ghế, đặt tay lên vai anh nhẹ nhàng xoa bóp.
"Bác sĩ bảo em chăm sóc anh mà." Cậu cúi xuống bên cạnh Trương Thiếu Tổ, mỉm cười tỏ ra vô tội.
Điếu thuốc trong tay đột ngột bị lấy đi, Trương Thiếu Tổ ngả lưng ra ghế, cuối cùng cười lớn. "Bây giờ anh không còn là Long Quyển Phong nữa, giờ là thế hệ trẻ của các em. Anh già rồi."
"Không đâu! Anh mãi mãi là đại ca của em."
Trương Thiếu Tổ đột nhiên ho dữ dội, Tín Nhất nhanh nhẹn chạy đi lấy nước và thuốc, nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh anh, một tay cậu cầm ly, còn tay kia vỗ nhẹ lưng giúp anh dễ thở.
Sau khi ho lâu, giọng anh trở nên khàn hơn.
Trương Thiếu Tổ thở ra, vẫy tay bảo không cần vỗ nữa, "Anh nghe nói có người đi đánh bạc rồi bị em rượt cả con phố?"
Tay vỗ lưng của cậu chợt dừng lại, sau đó Tín Nhất chớp mắt nhanh hai cái, tránh ánh nhìn tìm hiểu của đại ca mình và lầm bầm: "Ôi, Thập Nhị Thiếu miệng lưỡi ba hoa ấy mà, chuyện gì cũng nói."
Trương Thiếu Tổ không nói gì chỉ nhướng mày. "Vậy là thật? Em đến địa bàn của người ta bị thương cũng là thật — Anh đã nói đừng đặt mình vào tình thế nguy hiểm rồi mà?"
Không ngờ bị anh chất vấn đột ngột nên Tín Nhất bối rối dỗ dành: "Em không bị thương, chỉ xước da thôi."
"Không bị thương mà lại phải nhờ Tứ Tử chữa tay gãy." Trương Thiếu Tổ gật đầu, uống một ngụm trà, thở dài. "Bảo sao mãi không thấy em đến thăm anh."
Hóa ra là Tứ Tử.
Đồ lắm chuyện.
Tín Nhất nghiến răng căm phẫn, khi nhận ra ánh mắt của đại ca thì vội vàng quỳ xuống, chân nửa quỳ nửa ngồi, nhìn anh chân thành: "Em sai rồi, không có lần sau đâu."
"Đây là lần thứ mấy rồi?"
Lần này cậu quỳ hẳn cả hai chân xuống đất.
Tín Nhất nhìn chân đại ca mình nhưng không giống như hồi nhỏ, chỉ dám nắm lấy tay vịn giương đôi mắt lấp lánh nhìn anh như một chú chó con.
"Lấy dây nịt ra đây."
Tín Nhất giật mình quỳ thẳng lưng lên như không tin vào tai mình, nhìn người đàn ông. Trương Thiếu Tổ không động đậy, không nói câu nào, cũng chẳng nhìn Tín Nhất. Anh chỉ nhẹ nhàng thổi nước trà rồi uống một hớp.
Trong phòng yên tĩnh, như chỉ còn lại tiếng thở của hai người.
Một lúc sau, Tín Nhất cười nhẹ. Cậu thở dài như trút được gánh nặng, quỳ không còn giữ tư thế đúng mực nữa.
"Anh hù em."
Trương Thiếu Tổ liếc cậu rồi cười. "Lần cuối đấy."
"Nhớ hồi em mới đến bên anh, nhát gan lắm, gió thổi cũng sợ."
"Cuộc đời không dễ dàng gì, thiếu an toàn mà!"
"Đúng vậy, em xa lánh mọi người, không nói chuyện với ai, không tin anh, vì thế mà anh đã đánh em một lần." Trương Thiếu Tổ nhớ lại, "Đánh xong lại phải ôm."
Mặt Tín Nhất đỏ bừng. Cúi đầu nắm lấy đường lưng quần, "Ôi, chuyện lâu rồi mà..."
Trương Thiếu Tổ đặt tay lên cánh tay chắc nịch của cậu, mượn lực đứng dậy: "Dậy đi, sàn nhà lạnh. Lâu rồi không làm tóc cho em, lại đây, ngồi xuống."
"Được ạ!" Nụ cười cậu trở nên rạng rỡ, Tín Nhất nhảy lên khỏi sàn, mắt cong lại thành hình trăng khuyết.
Trương Thiếu Tổ vươn tay vỗ nhẹ vào má cậu.
"Từ giờ anh theo em."
Hoàn.
Nhận xét
Đăng nhận xét